Giống nhau như đúc cái của Tả Tiểu Đa.
“Sao ngươi lấy thứ đồ chơi này ra rồi? Không đúng.” Ngô Vũ Đình nghi hoặc nói: “Mùi hương này... Là cái của Vân Đóa sao?”
“Đúng vậy.”
Tả Trường Lộ nói: “Dựa theo phương pháp đổ bột Tinh Hồn Ngọc vào bên trong mà Tiểu Đa đã nói, ta đã làm thử một chút vào trong.”
Nói rồi kéo theo Ngô Vũ Đình tiến vào Diệt Không Tháp.
“Ngươi xem.”
Ánh mắt của Ngô Vũ Đình đột nhiên thẳng tắp.
Chỉ nhìn thấy mặt đất của Diệt Không Tháp trơ trụi, một đống bột Tinh Hồn Ngọc đang yên ắng chất đống tại đấy.
“Không có hiệu quả?” Ngô Vũ Đình kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tả Trường Lộ thở dài một hơi: “Xem ra thứ đồ chơi này chỉ có thể phát huy tác dụng khi ở trong tay Tả Tiểu Đa... Bởi vì tòa trong tay của hắn kia, còn có thứ đồ khác, nói cách khác thì là đồ vật làm cho có hiệu quả, khiến cho phát huy hiệu năng.”
Ngô Vũ Đình gật gật đầu, cũng không truy vấn đồ vật khác là thứ đồ gì.
Nàng hiểu rõ Tả Trường Lộ, nếu đã nói đến bước này nhưng vẫn không nói là thứ gì, vậy chính là không muốn nói nữa.
Cho dù bản thân có là mẹ ruột của Tiểu Đa.
Hắn cũng sẽ không nói.
Như vậy đã đủ để nói rõ mức độ bảo mật của thứ đồ đó đạt đến mức nào.
Mà một khi tính nguy hiểm bị để lộ, sẽ đi đến mức độ nào!
“Diệt Không Tháp đó sẽ không bị người khác cướp mất đâu nhỉ?” Ngô Vũ Đình có chút lo lắng.
“Không đâu.” Tả Trường Lộ nhẹ nhàng nói: “Thứ đồ chơi đó có lẽ chỉ thừa nhận một mình Tiểu Đa thôi; Cho dù bị cướp mất cũng sẽ không có ai có thể dùng được, vì thế không cần lo.”
Ngô Vũ Đình mở to hai mắt.
Tả Trường Lộ nói như vậy thì Ngô Vũ Đình đã lập tức biết được là thứ gì rồi, nhưng chỉ là không nói rõ ra mà thôi.
“Đây đúng thật là tạo hóa lớn lao mà!”
Ngô Vũ Đình tự hào: “Con của ta chính là lợi hại!”
Tả Trường Lộ cười khổ: “Đúng, con trai ngươi thật sự rất lợi hại.”
“Còn nữa, bây giờ tu luyện bên trong Diệt Không Tháp của hắn, tốc độ dòng chảy thời gian trong chậm gấp ba mươi lần đối với bên ngoài, hơn nữa... Dựa theo cách nói của Tiểu Đa, sau này tỉ lệ đó còn có thể dài hơn.”
Tả Trường Lộ sâu sắc nói: “Ta có thể nhìn ra được, bây giờ Tiểu Đa đang do dự chuyện gì. Loại bảo vật kỳ lạ như vậy, hắn có thể cho ta và ngươi, cho cả Tiểu Niệm sử dụng, chuyện này đối với Tiểu Đa mà nói cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Nhưng Tiểu Đa vẫn có chút do dự...”
Tả Trường Lộ quay đầu, cười khổ một tiếng.
“Tính cách thiếu niên, cũng muốn kéo theo bạn của mình cùng nhau tiến bộ đúng không?” Ngô Vũ Đình đương nhiên hiểu được.
Nhưng đối mặt vấn đề này, cho dù là hai vợ chồng cũng khó lòng lựa chọn.
“Dựa theo đạo lý mà nói, người biết đến loại bảo bối này càng nhiều sẽ càng nguy hiểm; Tốt nhất là đến cả ngươi và ta hay thậm chí là Tiểu Niệm cũng không nên biết, vậy mới là tốt nhất.”
Tả Trường Lộ nói: “Nhưng đứa trẻ Tiểu Đa này... Bên ngoài thì keo kiệt, nhưng mà...”
Ngô Vũ Đình cũng phiền não: “Chúng ta không thể khuyên hắn ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, nhưng cứ có thêm một người biết được thì sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm.”
Tả Trường Lộ thở dài, nói: “Chỉ có thể làm ra giới hạn, giống như Phi Thiên trước đó?”
“Dù sao thì trong khoảng thời gian Phi Thiên trước đó, thực lực khó mà nói nổi... Thuận tay cũng có thể bị đập chết.”
“Cũng được.”
“Đến lúc đấy lại xem cơ duyên của cá nhân thôi.” Ngô Vũ Đình gật đầu đồng ý.
Thật ra trong lòng của nàng, tốt nhất là mãi mãi chỉ có bản thân Tả Tiểu Đa sử dụng thôi, đấy mới là an toàn nhất.
Đúng vậy, làm mẹ rồi thì sẽ ích kỷ như thế!
Huống chi tai họa ngầm trong đó còn lớn như vậy.
“Cứ quyết định vậy đi.” Tả Trường Trường nhẹ nhõm thở ra một hơi.
“Ta cảm thấy suy đoán của ta mười phần được tám chín phần đấy.”
Tả Trường Lộ nói rõ từng chữ: “Sau lần họp phụ huynh này, chúng ta trở về thành Phượng Hoàng đi, tiến hành cố gắng thêm lần nữa, nếu như... Lại không tìm thấy thì sẽ lập tức trở về, không thể kéo dài được nữa!”
Ngô Vũ Đình gật gật đầu: “Được, chúng ta hóa sinh hồng trần đã đạt đến cảnh giới viên mãn trong lòng rồi, ta cảm thấy còn lưu lại nữa cũng không có ý nghĩa gì.”
Hai người bàn bạc xong xuôi đều cảm thấy sóng dữ cuộn trào mãnh liệt, dâng trào nhấp nhô trong lòng mình.
Trong lúc nhất thời, hoàn toàn không có cách nào ngăn chặn được.
“Nếu như Tiểu Đa thật sự có loại số mệnh như này, khí vận như này, suy đoán của chúng ta đều là thật... Vậy thì chẳng khác nào chúng ta là người hộ đạo của Tiểu Đa.”
Ánh mắt của Tả Trường Lộ trở nên ấm áp nhìn vợ mình, trong ánh mắt ôn hòa mang theo kiên định.
Ngô Vũ Đình thản nhiên cười cười, ung dung nói: “Vì con của ta, có thứ gì là không thể đánh đổi được chứ?”
Tả Trường Lộ ha ha cười một tiếng.
Hai vợ chồng, vào thời khắc này đều nghĩ như nhau.
Khí vận lớn như này, tất nhiên có liên quan đến đại nhân quả, đại hung hiểm, đại tai họa!
Trong quá trình liên tục vùng dậy, nhất định sẽ đi đôi với vô số gió tanh mưa máu, vô số trận chiến ác liệt, vô số người phải chết...
Xương cốt của rất nhiều người mới có thể lót lên được con đường thông thiên!
Muốn không có hy sinh trên con đường như vậy là chuyện không thể nào.
Vu Minh, Đạo Minh, Yêu Minh sắp quay trở lại, còn có vài đại lục khác vẫn chưa có tin tức...
Những điều này đều là kẻ thù mạnh mẽ đã được định trước trên con đường sắp tới!
Một vị tướng thành công cần phải có vô số xương khô lót đường, huống chi là người mang khí vận thông thiên như thế?
Một người con có khí vận như vậy thì tất nhiên sẽ có vô số người hộ đạo, mà bản thân hai vợ chồng, bởi vì loại quan hệ huyết thống giữa hai bên nên sẽ phải đứng đầu ngọn sóng.
Khí vận chi tử, Thiên Sát Cô Tinh, cách nói này từ xưa đến nay không phải là lời vô căn cứ!
Nguy hiểm cần phải đối mặt quá nhiều luôn!
“Vì con trai, có gì là không thể hy sinh?”
Câu nói này đã nói hết tất cả một cách dễ hiểu nhất, rõ ràng nhất.
Cho dù ta không phải là người hộ đạo, nhưng đấy là con trai của ta!
Người hộ đạo như nào mới có thể đáng tin hơn người làm cha mẹ như bọn ta?!
Tả Trường Lộ đứng dậy, vung tay xóa bỏ vách ngăn không gian, mở rộng cửa sổ ra.