Kiểu đàn ông này chính là loại “Đời này gặp gỡ được chàng, Trăm năm thề quyết đôi mình có nhau”, là đàn ông tốt đang trên đà tuyệt chủng đáng được bảo tồn!
Nữ sinh để ý Lý Thành Long thật ra cũng nhiều, thậm chí chưa chắc thua kém Tả Tiểu Đa.
Mà bản thân Hạng Băng cũng là mỹ nữ cực kỳ xuất chúng, cao hơn bạn nữ bình thường một cái đầu, có dáng dấp hiên ngang; nên số người thầm mến Hạng Băng không ít đâu.
Nhưng những lời Hạng Băng nói hôm nay đã ngăn chặn tất cả, vây kín mọi nẻo đường.
Đến nước này còn ai vẫn dám theo đuổi ta, chính là phá hoại hạnh phúc của ta!
Ta mặc kệ ngươi yêu thật lòng chân tình thế nào, yêu chết đi sống lại ra sao, ngươi phá hoại hạnh phúc cả đời của ta thì chính là kẻ thù một mất một còn của ta!
Ngươi dùng cái ngươi gọi là yêu để vợ chồng ta ngày ngày đánh nhau, chửi nhau? Ngươi là cái đéo gì? Tình yêu của ngươi có ý nghĩa chó gì?
Hạng Băng không nói toạc những lời khó nghe này, nhưng thái độ đã đủ rõ ràng.
Văn Hành Thiên đứng trên bục giảng, mỉm cười, nhìn Hạng Băng với ánh mắt tán thưởng, nói: “Ta rất tán thành với lời Hạng Băng. Đủ thấy rõ sự thẳng thắn, chân thành! Ta hy vọng các ngươi có thể học tập Hạng Băng; cho dù không dám yêu dám hận như nàng, nhưng một khi yêu, một khi đã xác định, trọn đời đừng dao động!”
“Nhân đây ta cũng muốn biểu dương Tả Tiểu Đa,đã có ý trung nhân, giữa rừng hoa mà không xao động. Đây là một loại phẩm hạnh đấy!”
“Tuy Tả Tiểu Đa vô sỉ đến mức khiến người ta muốn đánh hắn nhưng vẫn tốt hơn loại đứng núi này trông núi nọ.” Văn Hành Thiên khen ngợi: “Mặc dù hắn vẫn là một tên vô sỉ!”
“Ha ha ha ha…”
Bầu không khí trong lớp mới vừa trầm xuống bay biến trong chớp mắt.
Tả Tiểu Đa chua xót ra mặt: “Thầy Văn, ngươi khen ta… Khen hay thật…”
Văn Hành Thiên liếc ngang: “Được đấy, để thưởng cho ngươi, ta đến võ đạo trường chờ ngươi, khen thưởng ngươi hết mình!”
Rồi dẫn theo học sinh lao đi.
...
Mười ngày thoáng cái đã qua, chớp mắt đã đến ngày họp phụ huynh trọng đại của Cao Võ Tiềm Long, cũng là mục đích chủ yếu trong chuyến đi của ông bà Tả.
Nhưng giữa chừng lại xảy ra biến động. Vào tám ngày trước, cũng chính là ngày Lý Thành Long đính hôn, bộ trưởng Đinh gọi điện tới, nói là có người muốn đến xem, cần điều chỉnh một số thứ.
Nhận được tin tức đột ngột này, Diệp Trường Thanh chỉ cảm thấy đau đầu.
Các đám… lãnh đạo này, lại muốn bày trò gì thế?
Sao lại bu tới rước họa vào Cao Võ Tiềm Long nhà ta thế này?!
Đặc biệt là khi nhớ tới lời bộ trưởng Đinh đã chỉ đạo rõ rằng: Bởi vì lần này là chuyện trọng đại nên muốn che giấu tai mắt càng nhiều người càng tốt. Lần họp phụ huynh này sẽ kết hợp với đại hội xuất chinh tiền tuyến của học sinh Cao Võ Tiềm Long, do Bộ Võ giáo liên hệ. Mười ca sĩ nổi tiếng nhất đại lục Tinh Hồn sẽ cùng góp mặt, biểu diễn trực tiếp.
Đến lúc ấy, toàn bộ thành Phong Hải, thậm chí là tất cả gia quyến của quân nhân liệt sĩ vùng lân cận cũng sẽ được mời đến dự lễ.
Với lại, phải tặng mỗi người một phần quà.
Vì vậy trên phương diện này Cao Võ Tiềm Long sẽ phải xử lý hết, rồi lập chi phí cần thiết thành một danh sách kê khai báo lên trên thanh toán là được, không có giới hạn...
Song Diệp Trường Thanh suýt thì gục ngã, ngươi là quan lớn, ngươi quyết định, nhưng ca sĩ nổi tiếng nhất đại lục không phải cứ có tiền là mời được đâu. Còn địa điểm, và rất nhiều vấn đề khác, ngươi tưởng mở miệng là xong à?
Còn những gia đình liệt sĩ quân đội kia, chỉ báo tin cho tất cả họ đã là việc khó như hái sao trời...
Nhưng quan lớn nhất phẩm có thể đè chết người. Hiệu trưởng Diệp đành cắm đầu làm việc. Đầu tiên là liên hệ sân bãi, lúc ấy mới biết địa điểm to nhất thành Phong Hải là một sân vận động trong nhà đã được bao trọn, mà bên kia đã bắt tay vào chuẩn bị cho buổi biểu diễn rồi.
Cục Tinh Thuẫn, cục An Ninh, cục Võ Giáo đều ra thông cáo báo tin… Thậm chí vài gia đình liệt sĩ quân đội ở xa cũng đã rục rịch lên đường tới đây.
Nghe được tin tốt từ phía trên, Diệp Trường Thanh mới hơi yên tâm, không còn oán giận nhiều như trước.
Nhưng khi thực sự được mục sở thị hiện trạng tại sân vận động trong nhà, nó đã được biến đổi hoàn toàn thành thiết kế sàn biểu diễn trên không, Diệp Trường Thanh bắp chân không khỏi run rẩy.
Tiên sư, đợt cải tạo này tốn bao nhiêu tiền chứ?
Chỉ vì một cuộc họp phụ huynh, chỉ vì nó, thực sự chỉ vì nó?!
Ở giữa là sân khấu và được bao quanh bởi từng khán đài. Tầng một và tầng hai chỉ cần hơi ngước lên là có thể nhìn rõ sân khấu trung tâm. Tầng thứ ba và thứ tư gần như ngang bằng với sân khấu, còn tầng thứ năm, tầng sáu, bảy và tám thì cần nhìn xuống một chút, nhưng tầm nhìn tốt hơn.
Nếu chỉ kết thúc ở đây thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, điều khiến Diệp Trường Thanh kinh ngạc chính là bên trong sân vận động này dường như thấp thoáng một khoảng không gian sức mạnh dập dờn.
Đây là một công trình lớn đấy!
Có đủ sức chứa hàng triệu người đồng thời xem lễ, hơn nữa giữa mỗi người không bị xa nhau quá, tầm nhìn của ai cũng rõ ràng. Từng chiếc bàn nhỏ, ghế ngồi,... Vừa đảm bảo mỗi gia đình ngồi chung một bàn, vừa đủ nhường ra bảy mươi phần trăm số bàn cho gia đình quân nhân liệt sĩ!
Với một không gian nhỏ như vậy, và chỉ sử dụng hai mươi hàng đầu tiên, làm sao nó có thể chứa được nhiều người như vậy?
Nhưng trên thực tế, họ đã thành công!
Hơn nữa, dường như không hề có cảm giác chật chột, và không gian cũng không bị lộn xộn, thiếu tự nhiên.
“Đây là vị không gian đại năng nào nhỉ?”
Sau khi kiểm tra cẩn thận một lượt, đám người Diệp Trường Thanh mới thật sự sửng sốt!
Có thể đạt được phương thức không gian cấp độ này... Nhìn khắp thế giới hiện tại, xem ra chỉ có một người!
Đó chính là Đan Không Đại Vu của Vu Minh!
Nhưng vì sao Đan Không Đại Vu lại làm chuyện này?
Không nói tới đây là Đại Lục Tinh Hồn, cho dù là lãnh địa của Vu Minh, nhưng chỉ là cuộc họp phụ huynh của một Cao Võ viện giáo thôi, tại sao phải làm phiền Thập Nhị Đại Vu ra tay?
Chẳng lẽ ở tinh hồn chúng ta vừa xuất hiện một vị cường giả không gian trâu bò như vậy?
Mọi người cùng đoán già đoán non.
Nhưng với đám học sinh thì chúng chẳng nghĩ được sâu xa đến thế.
Nhìn thấy một địa điểm hoành tráng như vậy, tất cả mọi người hớn hở ra mặt, hôm nay quả là náo nhiệt.