Nhất là đám tân sinh năm nhất năm hai, ai nấy hưng phấn hồ hởi, vui mừng khôn xiết!
Cảnh tượng hoành tráng này, nếu nói là cả đời khó gặp thì cũng không sai lắm!
Nghĩ tới lúc được cùng cha mẹ chứng kiến cảnh tượng Tiềm Long hoành tráng này, dù là bao năm sau vẫn cảm thấy đây là một hồi ức hiếm có khó tìm!
Nhất là hai nghìn tám trăm học sinh sắp thay quân xuất chinh càng phấn khởi ra mặt.
Mọi người đều biết lần này chỉ là thay quân. Mà dạo gần đây cơ bản không có chiến tranh, trước khi đi được xem tiết mục đẳng cấp thế này đoàn tụ cùng người nhà một chút, không tới ba tháng, họ sẽ trở về...
Thực sự không có gì.
Đơn giản là thấy nhẹ nhõm và vui sướng!
...
Dãy núi Tinh Mang...
Vô số người đang làm việc đêm ngày, nghiên cứu, những người này, hơn mười ngày nay, gần như chưa ngủ!
Dù thế nào họ cũng muốn gắng nhanh chóng phá giải không gian di tích và cái cổng lớn này.
Hôm nay, vị trí cổng lón đã hiện ra đầy đủ, hai bên mây mù mịt mùng, yêu khí hoành hành tàn phá, nhưng bất kể nó quay cuồng thế nào thì chúng vẫn chưa từng thực sự xông ra.
Thời gian phá giải càng kéo dài, liên minh ba bên dần dần đi đến kết luận rằng cấp bậc của bí cảnh này rất đáng sợ.
Tất cả gia tộc làm thủ công nổi danh ba đại lục đều phái ra nhân tài xuất sắc nhất ra trận nghiên cứu nhưng giống như bắc thang lên trời, không biết dựa thang vào đâu.
Tất cả mọi người đều bất lực cực điểm, chán nản cực độ.
Rõ ràng cảm thấy nơi này có cơ quan điều khiển, nhưng không thể tìm thấy đầu mối then chốt ở đâu!
Nhưng bây giờ, rõ ràng đã lục soát hết mấy bậc thang linh tinh trước cổng, song hai bên cổng là núi đá bất khả xâm phạm!
Với độ cứng của ngọn núi này, Hữu Lộ Thiên Vương phải dồn hết sức chém mạnh một kiếm, nhưng rốt cuộc lại làm bội kiếm tùy thân của hắn gãy toác ra.
Du Đông Thiên xót ruột, lập tức chạy đi tìm Hồng Thủy Đại Vu: “Kiếm của ta chém không nổi, chi bằng ngươi thử nện một chùy?”
Hồng Thủy Đại Vu nện chùy đuổi Du Đông Thiên lui ra.
Nơi mà tiếng Chuông Đông Hoàng vang, nguyên thần Côn Bằng tọa rấn, ngưởi lại để ông đây đi đập?
Gài ai đấy?!
Nếu đập được thì mười hai ngày trước ông đây đây nện luôn cho nó mở ra rồi, được chưa?
Du Đông Thiên, ngươi có thể khôn ra thêm chút nữa không?
Ta nện một chuỳ xuống, dù có phá giải được hay không thì phía đại lục Yêu Minh bên Tinh Không lưu lạc chắc chắn sẽ có cảm ứng, ứng nghiệm như thần!
Cạch!
Một vị thợ thủ công Vu Minh lấy chiếc đục lớn của mình khoét dưới cổng, nhưng bỗng bị trượt, thu tay không kịp, tự đục trúng đùi hắn, máu tươi phọt ra.
Song...
Ngay khoảnh khắc này, một thay đổi phá vỡ tình thế bế tắc xuất hiện.
Cách cổng màu vàng kim đột nhiên trở nên hư ảo, một vòng xoáy xuất hiện, cùng một tiếng “vù” vang lên, toàn bộ máu trong cơ thể vị thợ thủ công bị thương ở bắp đùi nọ bị rút cạn qua miệng vết thương, chỉ mới nửa giây trôi qua nhưng đã dung nhập hết vào cánh cổng, trước cổng chỉ còn lại một cái xác khô quắt!
Mọi người thấy vậy đều kinh hãi, theo bản năng cấp tốc tránh xa.
Chỉ thấy sau khi hút máu người xong, vòng xoáy kia từ từ rút về, còn cánh cổng lại hơi hồng lên.
Du Đông Thiên cau mày nhìn, như đang trầm tư suy nghĩ.
Mấy vị Đại Vu và Đạo Minh Thất Kiếm ở cách đó không xa thấy sự thay đổi kỳ lạ này cũng như vừa tỉnh cơn mê.
“Máu!”
“Phá giải cổng này lại cần máu người ư?!”
Sắc mặt Du Đông Thiên trở nên rất khó coi.
Hiện giờ chỉ biết máu người là thứ duy nhất có thể ảnh hưởng đến cánh cổng, nhưng rốt cuộc phải cần bao nhiêu máu mới mở được cổng?
Hay nói cách khác là phải giết bao nhiêu người mới mở được cái cổng kia!
Ở đây… Đa số là Nhân tộc của Tinh Hồn.
Du Tinh Thần sầm mặt: “Tiểu Hổ.”
Tả Lộ Thiên Vương tiến lên: “Đến ngay đây.”
“Bắt vài con tinh thú tới đây! Bắt nhiều vào!”
“Rõ.”
Vân Trung Hổ Tả Lộ Thiên Vương chợt hiện ra.
Chỉ trong một phút, Tả Lộ Thiên Vương đã trở lại cùng một con tinh thú nhiều đầu, hắn tiện tay vung đao chặt đứt một cái đầu, máu tươi trào ra.
Song lần này chiếc cổng không có phản ứng.
Lại thử một chiếc đầu tinh thú cảnh giới Anh Biến, nhưng vẫn không phản ứng chút nào.
“Không có tác dụng đâu.”
Hồng Thuỷ Đại Vu nghiêm túc lắc đầu: “Lúc trước Yêu tộc ăn máu, phải là máu Nhân tộc, Vu tộc… thì mới được.”
“Máu tinh thú vô dụng, đối với Yêu tộc thì tinh thú chỉ là Yêu tộc cấp thấp. Có lẽ Yêu tộc cấp trung và cấp thấp cũng sẽ tàn sát nhau, nhưng Yêu tộc cấp cao thì không.”
Sắc mặt Hồng Thuỷ Đại Vu u ám: “Nhất định phải dùng máu người.”
Du Tinh Thần lạnh lùng nói: “Hồng Thuỷ, chính ngươi vừa nói Yêu tộc ăn máu, không riêng Nhân tộc, có khi máu Vu Minh càng hiệu quả hơn!”
Hồng Thuỷ thản nhiên đáp: “Du Tinh Thần, ngươi không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Vu Minh ta làm được mọi thứ, nhưng không làm những chuyện đục nước béo cò, làm trái với lời hứa!”
“Ba nhà, bây giờ cứ lấy của mười lăm người đã.”
“Mỗi bên năm người! Kéo ra ngoài, giết lấy máu, để huyết tế cổng!” Mặt Hồng Thuỷ Đại Vu lạnh tanh.
“Khoan đã!” Bạch Vân Đóa hô to: “Khoan động thủ!”
Hồng Thuỷ không nhúc nhích.
Mười vị Đại Vu khác chỉnh tề quay đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Vân Đóa.
Lời lão đại ta nói, ngươi dám dị nghị?
Ba bên đều đưa năm người, không có gì bất công, ngươi còn muốn sao nữa?
Vân Trung Hồ và Du Đông Thiên xuất hiện trước mặt Bạch Vân Đóa trong chớp mắt.
Đứng khoanh tay trước ngực.
Trừng mắt cái gì?! Muốn đánh nhau hả?
Tới đây!
Ai sợ ai?
Bạch Vân Đóa tách hai người ra, ngang nhiên tiến lên, nói: “Hồng Thuỷ đại nhân, ta lên tiếng ngăn cản không phải để căn vặn ý ngươi…. Nhưng theo những gì đang biết, máu tươi Nhân tộc có thể tác động lên cổng, chưa nhất thiết phải giết người hiến tế… Có lẽ lấy nhiều máu của nhiều người là được.”
“Toàn bộ lượng máu của năm người, chúng ta có thể đổi thành lấy từ năm mươi người! Thậm chí là một trăm người! Nếu ba bên vẫn chưa đủ máu thì chúng ta sẽ lấy tiếp!”
“Như thế vừa có thể thu được lượng máu tương đương mà không một ai phải chết!”
Bạch Vân Đóa nói: “Đã có cách không cần giết người, việc gì lại phải làm hại mạng người, tạo thêm sát nghiệt!”
Vẻ mặt Liệt Hoả vẫn lạnh tanh, đứng trước mặt Hồng Thuỷ, lạnh lùng nhìn Bạch Vân Đóa.