Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1373 - Chương 1374: Tế Bằng Máu Tươi (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1374: Tế bằng máu tươi (2)

Hồng Thuỷ chưa lên tiếng thì họ cũng không lui.

Hồng Thuỷ Đại Vu hơi sững sờ, nói: “Là ta nghĩ chưa chu toàn, nếu có thể đủ được người mà không mất mạng thì đương nhiên không ai chết vẫn tốt hơn. Các ngươi lui ra, lúc cần động não thì động thủ làm gì. Đầu óc các ngươi ngoài thịt ra thì còn gì không?!”

Đám người Liệt Hỏa vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, ôm quyền với Du Đông Thiên rồi lui đi.

Băng Minh Đại Vu bĩu môi: “Cái tính này của lão đại, đối với người đẹp luôn tỏ vẻ ôn hoà. Một chữ, hèn, hai chữ, cực hèn, ba chữ, cực kỳ nhất…”

Chưa nói được một nửa, đột nhiên biến sắc, nhanh như chớp lấy tay che miệng, hai mắt tràn đầy sự kinh sợ.

Hồng Thuỷ Đại Vu sầm mặt, mạnh mẽ xoay người.

Đùng một tiếng nổ, Băng Minh Đại Vu bị một chùy đập bay, kèm theo đó vội vàng buột miệng xin tha: “... Lão đại, ta sai rồi…”

Kêu thảm thiết không dứt, người đã bay xa mấy trăm thước...

Liệt Hỏa Đại Vu và vợ là Tuyết Lạc cùng cạn lời.

Cái miệng bỗ bã và tật xấu cười không đúng lúc đúng chỗ đã khiến ngươi thiệt thân bao lần?

Sao vẫn không thay đổi được vậy...

Đôi vai của mấy vị Đại Vu khác cùng run run.

Tên bỉ ổi này hôm nay cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi… quá đã!

Nếu không mất mạng, đương nhiên mọi người làm rất nhanh, vô cùng tích cực, chỉ kêu gọi một tiếng đã có mấy trăm người hiến máu ngay.

Ba chiếc thùng lớn chừng một trăm lít chẳng mấy chốc đựng đầy máu tươi nóng hôi hổi...

Tiếp đó, khiêng thùng máu thứ nhất để trước cổng.

Vẫn là một tiếng “vù” nhỏ, vòng xoáy kia lại xuất hiện, cứ như cá voi hút nước, nhưng mới được hơn phân nửa lại đột ngột dừng.

Mắt thường cũng thấy cánh cổng vàng kim đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, sau một trận gió lớn, cánh cổng bỗng biến mất, chỉ còn lại một cửa động đen ngòm.

Ngay cả một thùng máu vẫn chưa dùng hết mà cánh cổng không thể mở kia đã mở ra rồi.

Mọi người thấy còn dư ra hai thùng máu tươi nóng hổi, cả đám cùng nhướn mày, vẻ mặt phấn khởi.

Hồng Thủy Đại Vu thấy cảnh này, mặt đen như đít nồi. Tính sai rồi...

Đúng lúc này chợt nghe thấy một chất giọng quái đản nói: “Chậc chậc chậc… Sức phán đoán này, còn nói là máu mười lăm người, ha ha ha mất mặt nhỉ? Bây giờ ngay đến năm…”

Thanh âm lụi dần, bị Liệt Hoả và Tuyết Lạc cùng bịt miệng, sắc mặt biến đổi.

Em vợ à, xin ngươi sống cho ra hồn người tí đi!

Sống tử tế khó lắm à?

Người lên tiếng là Băng Minh Đại Vu mới bay về chưa bao lâu!

Băng Minh Đại Vu buột miệng, tức thì tái mặt, không ngừng vả miệng mình.

Tiên sư nó, ta đập chết ngươi… Ngươi lại rước hoạ lớn cho ta rồi...

Hồng Thuỷ Đại Vu đen mặt đi tới, khóe miệng giật giật, quát to: “Hai người mau tránh ra.”

Liệt Hỏa Đại Vu và vợ lưỡng lự, vẫn vội tránh qua một bên, Tuyết Lạc van vỉ: “Lão đại, ngay từ bé tính hắn đã thế, nói năng không dùng đầu óc, thằng ngốc này… Hết thuốc chữa rồi …”

Tuyết Lạc sắp khóc đến nơi.

Hồng Thuỷ Đại Vu nhìn Băng Minh Đại Vu, ánh mắt lạnh lẽo, khẽ hất đầu, nói: “Đứng lên chỗ kia!”

Hai chân Băng Minh Đại Vu run rẩy: “Lão đại, ta sai rồi…”

“Đứng lên trên!”

Băng Minh Đại Vu nơm nớp lo sợ đứng trên một mỏm đá nhô ra, gió núi hiu hiu, trơ trọi lửng lơ giữa không trung, tựa như cuốn theo chiều gió.

Hồng Thuỷ Đại Vu hít một hơi, trầm giọng: “Bây giờ ta nói cho ngươi hiểu, ông đây cũng không biết cần bao nhiêu, ngươi hiểu không? Ông còn định không đủ sẽ lấy thêm máu, ngươi hiểu chứ?”

Băng Minh Đại Vu trông như cô vợ nhỏ bị oan: “Lão đại, ta hiểu rồi… Nhưng miệng ta…”

“Ngươi hiểu cái rắm!”

Hồng Thuỷ Đại Vu quát lên: “Quay đầu về phía tảng đá kia, chuẩn bị tư thế, quay đi, nhanh nhanh lên.”

Băng Minh Đại Vu do dự mãi, xoay người: “Lão đại, ngài thủ hạ lưu tình đi...

Chưa dứt lời, Hồng Thuỷ Đại Vu đã vung chùy, như thể đánh bóng chày bình thường, một chùy đánh bay người Băng Minh Đại Vu!

Giống như tia chớp xẹt băng qua bốn ngàn năm trăm sáu mươi bảy thước không gian...

Bùm một tiếng, đập lên một mỏm đá cũng nhô ra ở phía đối diện!

Từ xa truyền đến một tiếng nói kì quái: “Chậc chậc, uổng cho cái danh thiên hạ đệ nhất, cái bia ngắm này mà cũng không đánh trúng…”

Hồng Thuỷ Đại Vu lại biến sắc, muốn lao qua đó, nhưng chưa kịp nhúc nhích đã bị Liệt Hoả và Tuyết Lạc giữ rịt người..

Hồng Thuỷ cất bước, hai vợ chồng lập tức văng xa mười thước.

“Lão đại tha mạng…” Tuyết Lạc nước mắt nước mũi giàn giụa: “Bao năm qua tên này vẫn luôn ti tiện…”

Liệt Hoả khẩn cầu: “Hay lão đại đánh ta một chuỳ đi… Xin bớt giận, xin ngươi bớt giận.”

Đan Không Đại Vu đứng một bên, cười đến mức đầu lưỡi cũng giần giật.

Sướng chết mất, đúng là sướng chết mất!

“Đan Không! Ngươi cười gì?”

Hồng Thuỷ Đại Vu kiếm không ra mục tiêu, không biết xả vào đâu, vừa quay đầu đã thấy Đan Không cười toe toét, nhất thời sa sầm mặt mày: “Anh em bị đánh mà ngươi khoái chí nhỉ? Ngươi, ngươi cũng đứng lên!”

Đan Không Đại Vu lập tức biến sắc, nhìn với ánh mắt không thể tin nổi, sao lại là ta? Ta có làm gì đâu…

“Lão đại!... Ta… Ta sai rồi…”

“Đứng lên mau! Nhanh nhanh lên!”

Đan Không tỏ vẻ oan ức đứng lên trên, không cần giục, xoay đầu ra hướng khác, nhắm ngay tảng đá bên kia, vểnh mông tạo dáng...

Đùng!

Đan Không Đại Vu cũng bay đi giống Băng Minh Đại Vu.

Vả lại lần này rất chính xác, đâm thằng vào tảng đá lớn kia, cùng với tiếng đá vỡ vụn.

Hồng Thủy Đại Vu phấn khởi, thu chuỳ, bắt đầu nghiên cứu cái cửa động bất ngờ xuất hiện.

Không lâu sau, Đan Không và Băng Minh lần lượt trước sau bay về.

Băng Minh Đại Vu nở nụ cười, ra chiều muốn nói nữa, sự hả hê cười trên nỗi đau của kẻ khác sắp xổ ra rồi.

Tiện nhân Đan Không, chỉ mải cười nhạo ta, rốt cuộc cũng bị ăn đánh ha ha ha…

Băng Minh Đại Vu đang định mở mồm nói chuyện, song chưa kịp hé miệng đã bị vợ chồng Liệt Hoả trực tiếp tóm lại.

Bị ấn bộp xuống đất, rồi bị nhét khối lớn không biết là thứ gì vào mồm, sau đó vợ Liệt Hoả thuần thục lấy ra một mảnh vải trắng, buộc miệng hắn.

“Ưm! Ưm! Ưm!” Băng Minh Đại Vu trợn trừng mắt.

Chị!

Làm cái gì đấy?

Ta chỉ nói những gì mình nghĩ!

Vợ chồng Liệt Hoả không ngừng tay, buộc miệng hắn vô cùng cẩn thận, thậm chí còn thắt nút chết sau đầu hắn.

Mấy ngày nay ngươi đừng hòng nói chuyện, vừa nãy đã làm ông đây khiếp vía!

Băng Minh Đại Vu cố vùng vẫy, ta chưa nói xong mà… Đợi ta nói nốt!

Vừa rồi Đan Không chắc chắn đã ăn gian, bằng không, hắn sẽ đâm không trúng… Với cái độ chính xác của lão đại, không nhắm chuẩn được vậy đâu!...

Bình Luận (0)
Comment