Tên Đan Không này bị đánh mà còn muốn lấy lòng lão đại, tên chó Đan Không!
Ta muốn nói nữa, thả miệng ta ra.
...
Hồng Thuỷ định thần quan sát một hồi lâu, thấy yêu khí hoành hành trong cửa động, trầm ngâm một mình một lúc rồi mới nói: “Vu Minh bên này, ta và Liệt Hoả, Phong Đế đi vào.”
Đan Không nhăn mặt nhíu mày, nói: “Lão đại, để ta vào thay ngươi. Ta có năng lực không gian, hẳn có thể…”
Đan Không lo lắng, ngộ nhỡ Hồng Thuỷ đi vào rồi bất ngờ bị hút...
Hồng Thuỷ thản nhiên nói: “Nghe lời!”
Đan Không Đại Vu ậm ừ, không nói gì nữa.
“Khặc... Khặc khặc khặc...” một loạt tiếng rít vang lên, dường như giọng nói bị chặn lại, nên miễn cưỡng phát ra nhưng âm thanh quái dị.
Phát ra từ Băng Minh Đại Vu.
Hiển nhiên, tên này đang muốn nói bậy gì đó, nhưng miệng bị buộc nên cố thế nào cũng không nói nên lời.
Chỉ còn đôi mắt đảo láo liên sống động, nhìn bên này, ngó bên kia, ậm ừ không ngừng.
Không ngừng đá lông mày.
Ha ha, ông đây chết cười, câu nghe lời này của lão đại, như coi Đan Không là con hắn… Ha ha, tên Đan Không kia chắc không phải máu mủ của lão đại đâu nhỉ?
Chậc chậc, Đan Không, nghe lời! Nghe lời, Đan Không!
Hô hô… Mau mở trói miệng ta, ta muốn chia sẻ phát hiện của mình.
Ánh mắt sắc bén của Hồng Thuỷ Đại Vu liếc sang.
Ánh mắt phẫn nộ của Đan Không Đại Vu quét tới...
Bụp!
Một tấm vải che kín mắt Băng Minh Đại Vu.
Con mắt của ngươi cũng đừng để lộ ra nữa.
Vợ chồng Liệt Hoả cạn lời.
Vợ Liệt Hoả là Tuyết Lạc càng ủ ê hơn… Sao ta lại có tên em trai như vậy chứ? Năm ấy cha cho hắn đống tài sản thừa kế cũng vì đã dự đoán trước nhỉ...
Nếu không có mớ tài sản kia chống đỡ, e rằng hắn đã thành tro cốt từ lâu...
Không nói thành lời, chỉ dùng mắt và lông mày cũng có thể châm chọc, có thể đi xúc phạm...
Bên Đại lục Tinh Hồn, Trích Tinh Đế Quân Du Tinh Thần nói; ‘Bên đây, ta cùng Đông Thiên, Tiểu Hổ sẽ vào.”
Bên Đạo Minh, Lôi Đạo Nhân nói: “Ta vào với Phong, Vân.”
“Được.”
Hồng Thuỷ Đại Vu khẽ nói: “Vậy thì đi thôi.”
Cơ thể lóe lên, chắp tay bước vào trước, dậm một bước vào cổng, nhưng sau đó không thấy tăm hơi nữa.
Cho dù là đã đánh nhau bao năm, thậm chí còn là kẻ thù không đội trời chung, nhưng khi bắt tay hợp tác, Vu Minh chưa bao giờ làm bậy.
Hồng Thuỷ Đại Vu lại càng chưa từng cẩu thả.
Ông đây được công nhận là đệ nhất thiên hạ, dù là khu vực nguy hiểm chưa xác định thì cũng vẫn là người đầu tiên vào trong.
Điều này không liên quan đến lập trường vị trí, hết thảy là do Hồng Thuỷ tự quyết.
Ông nên chịu rủi ro lớn nhất! Ai tán thành? Ai phản đối?!
Liệt Hoả Phong Đế cũng theo sát, tiếp đó là ba người Tinh Hồn và ba của Đạo Minh nối đuôi nhau mà vào.
Bên trong yêu khí nghi ngút, sương trắng cuộn trào, trong chớp mắt đã che kín cửa động, ở ngoài không thấy bóng dáng chín người ấy nữa.
Đông Phương đại soái chờ bên ngoài, vẻ mặt nghiêm trang.
Đây không còn là lần đầu tiên ba bên liên thủ mở di tích không gian, trong quá khứ từng xuất hiện mấy lần.
Nhưng chưa lần nào giống lần này, người vào dò đường là những người đứng đầu ba đại lục, những cao thủ hạng nhất!
Điều này cho thấy gì?
...
Tối hôm ấy, cha Mẹ của Lý Thành Long Thành Long tới thành Phong Hải, được Lý Thành Long đón về biệt thự, rồi tối đó hai nhà cùng ăn cơm.
Vợ chồng Tả Trưởng Lộ, đôi chưa cưới Tả Tiểu Đa và Tiểu Niệm; cha Mẹ của Lý Thành Long Thành Long, cặp đôi mới đính hôn Lý Thành Long và Hạng Băng, và cả bà Thạch.
Cha Mẹ của Lý Thành Long Thành Long cực kì hài lòng với Hạng Băng, cười không khép được miệng.
Con trai trưởng thành, lại còn tìm được cô con dâu ưu tú thế này… Quả là rất có tiền đồ.
Bà Lý hơi bối rối, con mình sinh tự mình hiểu, tên nhãi này từ bé đã đánh bạn nữ, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, ai dè lại kiếm được một cô vợ tốt thế này...
Uổng công ta ở nhà sắp xếp mấy đám xem mắt cho hắn.
Mẹ của Lý Thành Long Thành Long kéo Lý Thành Long sang một bên, khẽ hỏi: “Con trai, ngươi nói thật đi, cô nương xinh đẹp thế kia sao lại ưng ý ngươi vậy. Con không dùng mấy thứ thủ đoạn ti tiện bàng môn tả đạo đấy chứ?”
Mẹ của Lý Thành Long Thành Long không truyền âm, tuy đã nói câu này nhỏ hết cỡ nhưng vẫn bị mọi người nghe rõ mồn một.
Tả Tiểu Đa lập tức cười ngã nhào vào lòng Tả Tiểu Niệm, có vẻ không cười nổi nữa, lăn lộn trong ngực Tả Tiểu Niệm.
Hắn bị Tả Tiểu Niệm đập hai phát, nàng đỏ mặt tía tai đẩy hắn dậy.
Cái tên này, lúc này cũng muốn thừa nước đục thả câu...
Hạng Băng cũng đỏ bừng mặt, hình như Lý Thành Long không dùng thủ đoạn hèn hạ nào, hình như cái người cưỡng ép… là mình...
Khụ, cái này nhất định phải giữ bí mật.
Không được để cô chú ấy biết...
Tả Tiểu Đa cười hì hì: “Cô, chú, ngươi xem cô gái này…”
Hắn chỉ Hạng Băng, nói một cách thần bí: “Hai cô chú không biết sao, nha đầu này bị cận thị… Phải tầm nghìn độ; dáng dấp Lý Thành Long trừu tượng thế kia, nhưng trong mắt nàng lại trở thành lập thể… Hai cô chú phải chú ý, sau này nhất định không được để nàng đeo kính, nếu thị lực bình thường thì không thể sống êm ấm nữa đâu. Nói không chừng Băng Đản nhận rõ bản mặt thật của Phù Phù rồi sẽ ly hôn đó…”
Mọi người cười nghiêng trái ngã phải.
Tên mất nết này!
Hạng Băng lườm Tả Tiểu Đa với ánh mắt u oán, ngươi mới bị cận thị, cả nhà ngươi bị cận ấy.
Không khí trên bàn rượu dần dần nóng lên.
Sau khi kính rượu người lớn xong, Hạng Băng nâng chén đứng lên: “Tả lão đại, ta mời ngươi một chén, cảm ơn ngươi…”
Tả Tiểu Đa vội vàng đưa tay cản lại: “Đừng, ngươi nhất định đừng cảm ơn ta. Chuyện của các ngươi không liên quan đến ta, không một chút nào, hoàn toàn là duyên phận giữa hai ngươi, cảm ơn ta… Làm gì? Nói để các ngươi biết, sau này đấu võ trên lớp đừng tưởng ta sẽ thủ hạ lưu tình! Tả Tiểu Đa ta không phải cái hạng hạ thủ lưu tình đâu!”
Hạng Băng cười ha hả, hiểu Tả Tiểu Đa không muốn nói chuyện này.
Mặc dù không hiểu vì sao Tả Tiểu Đa lại không muốn mình nói ra, nhưng nàng vẫn cười nói:”Nếu thế, ngươi là bạn học chung trường với ta, vậy là có duyên, chúng ta uống một chén, ta kính ngươi!”