Tả Tiểu Đa đảo mắt: “Hay là hai đôi vợ chồng chúng ta cùng tới.”
Lý Thành Long không có ý kiến, hắn cũng vô cùng cảm kích Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm mắc cỡ đỏ mặt, đành đứng dậy, cùng uống một hơi.
Hai đôi vợ chồng… Tả Tiểu Niệm rất nhạy cảm với từ này.
Hừ, Cẩu Đát, tuy ta vợ ngươi nhưng ngươi vẫn bị ta bắt nạt đấy nhé!
Lúc ngồi xuống, cơ thể mềm mại bỗng run lên, đôi mắt đẹp lườm Tả Tiểu Đa, cực lực rút cái bàn tay tên này đặt dưới mông mình!
Nếu nơi này không đông người thì ngươi xong đời ngay ở đây.
Lừa ta đứng lên, nhưng ngồi xuống trước, lẳng lặng luồn tay xuống nơi ta đặt mông...
Lòng lang dạ sói, rõ rành rành, tức chết ta mất!
Lý Thành Long thấy Hạng Bằng mời rượu Tả Tiểu Đa, hắn tinh ranh thông minh mức nào, chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ toàn bộ, truyền âm với Hạng Băng: “Tả lão đại nhắc nhở ngươi chuyện ngày đó à?”
Hạng Băng truyền âm: “Đúng vậy, nhưng chẳng biết vì sao hắn không chịu nhận lời cảm ơn của ta, ta thật lòng biết ơn hắn mà…”
Lý Thành Long hừ lạnh, trợn trắng mắt, truyền âm đáp: “Đồ vô sỉ ấy nhận lời cảm ơn sao được… Trong một thời gian dài như thế, hắn khích bác để hai ta đánh nhau, châm ngòi hăng hái; nếu nhận lời cảm ơn của ngươi, với tư cách là người tạo điều kiện cho hai ta, hắn xấu hổ không dám châm ngòi nữa… Đây là bước đệm để tên này giở trò trong tương lai thôi! Tên bỉ ổi! Đúng là đê tiện đến tận xương!”
Hạng Băng suýt cười thành tiếng.
Thì ra chân tướng là vậy.
Cũng phải nói Lý Thành Long hiểu Tả Tiểu Đa rất rõ, đúng là hiểu đến tận xương cốt, đúng là người duy nhất. Vẫn còn ông bà Tả, Tả tiểu Niệm, sở dĩ Tả Tiểu Đa không chấp nhận lời cảm ơn, cũng vì một phần nguyên nhân như vậy… Quả thế!
Chủ yếu là vì hắn thấy chuyện này rất quá vị...
Đặc biệt là tính tình Hạng Băng, quả thực rất… Không chọc ngoáy sẽ khó chịu lắm.
Một khi bị khích sẽ tìm Lý Thành Long đánh nhau, đến để ăn đòn, sau khi bị khích lại mò đi...
Ha ha, quá xá đã!
Quả nhiên là tiện nhân lòng dạ hiểm độc, làm người ta lộn ruột, bày đó để ngắm cũng không khác gì kỳ quan đó.
Hạng Băng hừ một tiếng, lẳng lặng truyền âm với Lý Thành Long: “Sao ta lại không biết hắn đang châm ngòi? Nhưng nếu hắn không bày trò thì chúng ta có thành đôi không? Cho dù ngươi đánh ta hay ta đánh ngươi, nhưng cuối cùng đôi ta đã nên duyên… Hừ, sau này nếu có khích nữa thì ta cũng chẳng mắc mưu…”
Lý Thành Long hoảng hốt trợn tròn mắt: “Thì ra ngươi không ngốc à?”
“Ngươi!” Hạng Băng nổi cáu: “Ngươi mới ngu! Một cô gái không thích ngươi, có thể ngày nào cũng… Cũng… Bị người ta đâm chọc chắc?”
Vốn định nói là sao có thể cam tâm ngày nào cũng mò đến tận nơi cho ngươi đánh?
Nhưng nếu nói thế thì không hay ho lắm, nói như kiểu mình u mê trai, lúc nói ra miệng lại phải đôi lại câu từ.
Lý Thành Long gật đầu lia lịa: “Nói đúng lắm.”
Hạng Băng truyền âm: “Nhưng về sau hắn khích bác thế nào cũng vô tác dụng, ngươi đã là người của ta rồi, ta sẽ không đánh nhau với ngươi đâu.”
Lý Thành Long cảm kích đến rớt nước mắt: “Cảm ơn, cảm ơn đã chịu trách nhiệm, dù sao ngươi cũng cướp mất sự trong trắng của ta rồi, ngươi không rũ bỏ trách nhiệm được đâu...”
Hạng Băng đột nhiên đỏ bừng mặt, đá một cú làm Lý Thành Long ngã văng ra đất, sau đó lập tức dùng tư thế Võ Tòng đánh hổ cưỡi lên hắn, gầm khẽ: “Ngươi nói gì? Ai cướp… Ngươi.”
“Ta đánh chết ngươi…” Vừa nói vừa giơ nắm đấm định nện xuống!
“Ta đập chết ngươi…”Lý Thành Long phẫn nộ gầm lên, ra một đòn chào hỏi mặt Hạng Băng...
Cả bàn nhất thời im bặt.
Mắt ông Tả bà Tả ông Lý bà Lý gần như văng ra ngoài.
Tả Tiểu Đa suýt nữa bật cười.
Thực tế hai người này quá hài hước, bây giờ là tình huống gì, làm sao còn diễn toàn cảnh đấu võ ra chứ?
Không khỏi hò reo theo bản năng: “Cố lên! Cố lên!”
Bịch một tiếng, lại một tiếng huýt sáo.
“Khụ khụ!”
Bà Thạch ho một tiếng.
Thực ra Lý Thành Long và Hạng Băng cũng tỉnh ngộ trong chớp mắt, nắm đấm không đánh xuống, kịp thời thu lại.
Trong chớp mắt Hạng Băng tỉnh ngộ, bắt đầu bối rối, nhấc mông từ eo của Lý Thành Long lên, duỗi tay vội vàng kéo Lý Thành Long dậy, cúi đầu nói: “Vừa nãy, có thể, ta uống nhiều rồi…. cái này…… khụ khụ khụ….. bình thường ta không như vậy….. khụ khụ khụ….”
Nói đến cổ cũng đỏ lên, ngày càng áy nấy bất an.
Ngượng chết được!
Trước mặt cha mẹ chồng lại không nhịn được… thực sự mất mặt chết mất.
Hạng Băng cảm thấy, tay của mình không có chỗ để, nếu bây giờ trên đất có cái lỗ, chắc chắc mình đã chui vào đó rồi.
“Hahaha…”
Mẹ của Lý Thành Long đứng dậy, kéo tay Hạng Băng đến bên cạnh mình, cười không nhìn thấy mắt nói: “Con gái, đừng xấu hổ, đều như vậy, năm đó, lúc ta và chú ngươi vừa đính hôn, còn mãnh liệt hơn các ngươi, hahaha….. mau ngồi.”
Mẹ của Lý Thành Long dứt khoát ôm Hạng Băng vào trong lòng mình, ghế cũng dịch lại gần.
“Thành Long từ nhỏ nghịch ngợm bướng bỉnh, chạy trên đường tối, đâm vào tường phía nam cũng không quay đầu, ta thực sự mong ngươi quản lý hắn nhé….” Mẹ của Lý Thành Long cười.
“Vâng, dì, ta…..đúng là có lúc tính tình ta hơi nóng nảy, phần lớn thời gian vẫn tốt…”
Hạng Băng xấu hổ cúi đầu giải thích, nhưng càng giải thích càng không có sức: “Khụ khụ…. Ta ta…. Cũng là đại gia oon gái…. khụ khụ….”
“Quét....” Tả Tiểu Đa huýt sáo một tiếng.
Khiến cho Hạng Băng và Lý Thành Long đồng thời nhìn chằm chằm! Tên khốn này, lại ở đây phá đám!
“Không sao không sao.”
Tả Tiểu Đa cười hihi nói: “Dì à ngươi không biết, con trai ngươi ở trường, mệnh danh là Kiên Cường giáo chủ, chuyên đánh ngực bạn học nữ, đánh một cái lún một cái, đánh một cái lún một cái, con dâu của ngươi, đã bị hắn đánh lõm xuống rất nhiều lần, kêu ai da da vô cùng thê thảm...”
“Một đấm vừa nãy hắn cũng đã thu lại, bằng không, đánh xuống chính là lún xuống..”
Hạng Băng phẫn nộ nói: “Ngươi mới lún nhiều lần! Ngươi mới lõm xuống!”
Mọi người lập tức sững sờ, một lát sau bật cười vang.
Đương nhiên mẹ của Lý Thành Long biết sự tích rực rỡ của con trai mình, suy cho cùng cái tên Kiên Cường giáo chủ, trên mạng sớm đã như mặt trời ban trưa, được mọi người ưa chuộng, chính là danh chấn thiên hạ, nổi tiếng gần xa!
“Sau này không thể tùy tiện đánh con gái!”
Mẹ của Lý Thành Long dạy bảo hắn: “Nhất là tiểu Băng, càng không thể đánh, biết chưa? Hai vợ chồng sống với nhau, nào có chuyện ngày nào cũng đánh nhau? Ngươi đứa trẻ này, thật không thể khiến người ta bớt lo!”
Lý Thành Long cúi gầm mặt, liên tục đồng ý.
Trong lòng, ngươi không cho phép ta đánh nàng, vậy thì sau này nhất định mỗi ngày bị đánh... chịu thiệt thòi quá lớn.