Bên cạnh hai vị Thiên Vương, một vị đạo nhân theo sau, áo bào rộng ống tay to, phiêu nhiên xuất trần, phía sau hắn còn có sáu vị đạo nhân ăn mặc giống như vậy, tất cả đều là thanh niên, anh dũng uy vũ.
“Mấy vị này đều khách của hôm nay.”
Du Đông Thiên cười hehe.
Chấn động trong lòng Diệp Trường Thanh sớm đã thế mạnh như nước.
Mặc dù hình tượng Đạo Minh Thất Kiếm mà hắn biết không phải diện mạo thấy trước mắt, nhưng Diệp Trường Thanh vẫn có thể khẳng định, đây chính là Đạo Minh Thất Kiếm!
Không thiếu một người!
Đạo Minh đủ tư cách đứng với mười một Đại Vu, nhân vật cùng đến Tinh Hồn Trích Tinh và hai đại Thiên Vương, xem ra, cũng chỉ có thể là Đạo Minh Thất Kiếm mà thôi.
Người đến sau, càng là người quen, bộ trưởng Đinh dẫn sáu vị Nội Các đi, còn có Tứ Phương đại soái, đồng loạt đến.
Diệp Trường Thanh cung kính, dẫn đám người đi vào.
Trong số đám người Tứ Phương đại soái và bộ trưởng Đinh, còn có một đám thuộc hạ, tổng cộng bốn năm mươi người, trực tiếp đi đến tầng hai để ngồi.
Du Tinh Thần dẫn mười một vị Đại Vu, bảy vị Đạo Trưởng, Tả Hữu Thiên Vương, đồng thời cất bước, đi lên tầng thứ hai.
Đến khi tất cả mọi người tiến vào, bốn người Diệp Trường Thanh cuối cùng thở phào một hơi, chỉ cảm thấy mồ hôi toàn thân ào một tiếng tuôn ra ngoài.
“Những lão…… lão…. Lão tiền bối này…… sao đều đến đây? Đây là tình huống gì?” Cơ thịt trên mặt Hạng Cuồng Nhân đều co giật.
Lúc đầu có ý định muốn nói lão yêu quái, nhưng thần kinh thô như Hạng Cuồng Nhân, vẫn không dám nói.
Vừa nãy, không chỉ Diệp Trường Thanh, hắn cũng bị dọa đến không chịu nổi, cảm giác trái tim gần như ngừng đập, thần trí trực tiếp bay lên chín tầng mây!
Đến tận bây giờ, trái tim mới giống như đánh trống bùm bùm đập lại, càng ngày càng nhanh.
Sắc mặt Diệp Trường Thanh trắng bệch: “Hôm nay…… có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn.”
“Không phải có lẽ sắp xảy ra, mà là đã xảy ra rồi, chính những người dắt tay nhau đến này, tình hình chẳng lẽ có thể nhỏ….” Sắc mặt Thành Cô Ưng nhợt nhạt.
Suy nghĩ về điều này, lập tức bốn người đơ ra như khúc gỗ.
“Chúng ta đi vào?”
“Vào hay không đã không còn ý nghĩa gì, có những sự tồn tại ở bên trong, chúng ta cho dù liều mạng, cũng không có chút tác dụng gì, ngay cả làm bia đỡ đạn cũng không tính.”
“Vậy chúng ta còn có thể làm gì? Cầu nguyện à?”
“Cũng chỉ còn lại cầu nguyện chút tác dụng này thôi!”
Bốn người hiểu ngầm đồng thời không nhắc đến tên Hồng Thủy Đại Vu, nhưng chỉ cần nghĩ đến vừa nãy cảm giác giống như trời sập, toàn thân vẫn rét lạnh, phát run.
Đây… còn là sau khi Hồng Thủy Đại Vu thu lại khí thế.
Nếu không thu lại, e rằng …. Chỉ là vừa nãy, chỉ dùng khí thế liền hoàn toàn có thể chấn động chết đám người mình?
“Vốn dĩ ta còn muốn…. tìm đến Hồng Thủy, có lẽ có một ngày cả thể báo thù cho các anh em….” Sắc mặt Hạng Cuồng Nhân đau đớn.
Lưu Nhất Xuân thở dài: “Lão Thành, Xà Uông còn sống phải không?”
Đây là pháp môn ứng phó tốt nhất bây giờ, chuyển chủ đề, mượn sự chuyển dời này vứt đi nổi sợ vốn ăn sâu vào gốc rễ trong lòng.
Nếu để nó phát triển, chính một mặt này, sợ hãi càng xâm nhập vào tim, đánh thức nỗi sợ chết lâu ngày không gặp, không sớm loại bỏ hết, có lẽ thực lực bản thân sẽ thụt lùi một cách đáng kể.
Trong mắt Thành Cô Ưng lộ ra sự nghiêm nghị: “Làm sao ta có thể để hắn chết dễ dàng như vậy? Bây giờ, hắn sống rất khỏe mạnh. Trước khi lão tử tắt thở, hắn cũng đừng mong giải thoát!”
“Ngoài ra, còn có Trung Nguyên Vương, ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.”
“Im lặng.” Diệp Trường Nhanh đột nhiên nhíu mày: “Đừng nói ra.”
“Hiểu rồi.”
“Sau chuyện này……ta đã hẹn không ít bạn cũ, thì có thể đến…..” Diệp Trường Thanh nhàn nhạt nói: “Đến lúc đó…. Cùng nhau ra tay thanh toán nợ cũ!”
“Được!”
Nói chuyện một lúc, dùng đủ mọi chuyện tràn đầy hận thù, từng chút làm dịu tâm trạng gặp phải hôm nay, cảm giác trong lòng bốn người, cuối cùng đã nhạt dần.
Trong hội trường lớn.
Không những Tả Tiểu Đa phòng bị toàn diện, Tả Tiểu Niệm cũng âm thầm điều động tu vi công lực toàn thân ra, sẵn sàng chiến đấu, cẩn thận tỉ mỉ.
Trong đoạn thời gian này, trước mắt Tả Tiểu Niệm đã thăng cấp lên đến Hóa Vân cao giai, thực tế đang tiếp tục hướng đến đỉnh phong, mà Đan Nguyên cảnh của Tả Tiểu Đa, cũng đã áp súc tới mười bảy lần!
Tu vi của hai người, theo thời gian nhập đạo tu hành của bọn họ mà nói, thực sự đều đã là kỳ tài xuất chúng, việc khó làm được mới đáng quý.
Nhưng bây giờ, hai người cảm thấy mạc danh kì diệu, ứng phó với thế cục trước mắt, không nắm bắt được chút nào.
Mà cũng chính là nói, nếu hôm nay thật sự xảy ra chuyện, vốn dĩ hai người không nắm chắc có thể tự vệ, thậm chí là bảo vệ cha mẹ.
Hai mắt Tả Tiểu Đa sốt ruột nhìn xung quanh quan sát, xem tướng của tất cả mọi người xung quanh, bao gồm Tả Tiểu Niệm, Lý Thành Long…… bạn học bên cạnh, phụ huynh…..
Trên mặt mỗi người đều là bình an, ung dung.
Điều này nói rõ hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cảm giác nguy cơ trong lòng Tả Tiểu Đa, lại càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mãnh liệt!
Sao có thể như thế?
Tả Tiểu Đa tuyệt đối tin tưởng trực giác của mình: Hôm nay tuyệt đối có nguy cơ bỏ mạng!
Nhưng tương tự hắn cũng tự tin vào tướng thuật của mình: Hôm nay sẽ không có chuyện!
Rất nhiều kinh nghiệm ngày trước nói với mình, tướng pháp thần thông của mình, sẽ không nhầm lẫn!
Nhưng điều này quá kì lạ rồi, hai cảm giác, hai kết quả hoàn toàn tương phản!
Đang cảm thấy kì quái không hiểu, một luồng khí thế, đột nhiên tràn đến.
Giây phút đó, hội trường hơn mười ngàn người, lặng ngắt như tờ!
Đó là loại trang nghiêm khó nói!
Loại hào quang này, chỉ có người đứng trên cao, hơn nữa còn là vị trí quan trọng, kiểu nhân vật lớn nắm quyền sống chết trong tay xuất hiện mới có thể có đầy đủ.
Mà hôm nay, cảm giác lúc này, cực kì mãnh liệt, thực sự không giả.
Ngay cả người hèn hạ trước giờ không sợ trời không sợ đất như Tả Tiểu Đa, cũng không nói ra được nửa câu châm biếm.
Tả Trường Lộ bên cạnh, cúi đầu nói cười với Ngô Vũ Đình, vẻ mặt tự nhiên, như thường, vẻ mặt Ngô Vũ Đình cũng thoải mái, dường như hoàn toàn không có nhận ra điều khác lạ.