Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1380 - Chương 1381: Vào Hội Trường (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1381: Vào hội trường (2)

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, rất đều, không hề có tiếng động nặng nề.

Nhưng, theo tiếng bước chân đi về trước, tất cả mọi người cảm thấy trái tim mình nâng cao lên.

Tả Tiểu Đa xoay đầu nhìn qua, không khỏi cảm thán trong lòng.

Một đại hán thật uy phong, thật mạnh mẽ, thật uy mãnh, thật to lớn!

Chỉ thấy người dẫn đầu, sải bước đi đến, mái tóc rối tung, bù xù tung bay, một người độc hành đi về trước, nhưng tự nhiên sinh ra cảm giác trời sập xuống.

Dường như hắn đi đến đâu, nơi đó sẽ nhật nguyệt vô quang, thiên địa thất sắc!

Tả Tiểu Đa rõ ràng cảm thấy, ánh mắt của đại hán lãnh đạm nhìn thiên hạ vạn vật đều là một mảng hờ hửng này, đang nhìn lên mặt mình, trong ánh mắt, lướt qua một tia hỗn tạp.

Tả Tiểu Đa không nhịn được cảm thấy trên mặt một trận bỏng rát.

Nhìn ta làm gì? Ngươi chưa thấy trai đẹp bao giờ sao?

Tả Tiểu Đa cầm lòng không đặng vuốt mặt mình: “Ôi, vẫn là da mặt quá mỏng.... bị người nhìn một cái lại phát nóng...”

Hắn tự nói với mình.

Nhưng không chú ý đến hơn hai mười người bước vào, trên mặt từng người đều đột nhiên lóe lên một tia tiếu ý.

Hồng Thủy Đại Vu long hành hổ bộ, sớm đã thấy được bóng lưng của người trung niên già vờ không thấy mình đó, chịu đựng cảm giác trong lòng như ăn phân, sải mấy bước, ở trước mặt Tả Tiểu Đa, vị trí chính giữa bàn đầu tiên ngồi xuống.

Đối mặt với sân khấu.

Đối lưng với Tả Trường Lộ.

Lão tử cả đời cũng không muốn thấy mặt tên không biết xấu hổ này!

Không biết xấu hổ, tiện nhất đời này!

Sau đó, đám người Liệt Hỏa Đại Vu, Băng Hỏa Đại Vu cũng im lặng ngồi xuống.

Tả Tiểu Đa mở to mắt, trừng mắt nhìn một bàn dùng cho bốn người trước mặt, lại khăng khăng ngồi mười một đại hán, còn không cảm thấy chật chội chật hẹp.

Không ngừng cảm thấy có phải tinh thần mình có vấn đề hay là mắt có vấn đề.

Lén lút véo cánh tay mình một cái, nhe răng trợn mắt.

Bàn bên trái, Du Tinh Thần dẫn theo Tả Hữu Thiên Vương ngồi đặc biệt rộng rãi, suy cho cùng bọn họ chỉ có ba người, ba người ngồi bốn chỗ, muốn chật cũng không phải là chuyện đơn giản.

Bàn bên phải, bàn của Đạo Minh Thất Kiếm bảy người ngồi bàn bốn người, cũng tương đối rộng rãi, giống như bàn phía trước, mỗi người có thể tự do chuyển ghế, nhìn đông nhìn tây thì sẽ không hề bỏ lỡ.

“Đó là sức mạnh không gian.”

Tả Tiểu Niệm truyền âm cho Tả Tiểu Đa, nhìn vẻ mặt hoang mang, giải thích nghi hoặc cho hắn.

“Vợ ta thật giỏi, hiểu biết thật sâu rộng!” Tả Tiểu Đa hôn gió theo bản năng, trong một lúc không quan sát tình huống nguy hiểm trước mặt.

Ngược lại vẻ mặt Tả Tiểu Niệm thẹn thùng không nói.

Xem ra hy vọng thằng nhóc này đời này có thể có chút cư xử đúng mực, thì chắc chắn không thể rồi.

Trước mắt đây là nơi trang nghiêm thế nào, nhìn xung quanh toàn là những nhân vật lớn, vậy mà còn không có cử chỉ đúng mực như vậy.....

Tả Tiểu Đa nhanh chóng nhìn một lượt trên mặt của những người xung quanh.

Không ngoài dự đoán của mình.

Đều là cái gì cũng không nhìn ra.

Chắc chắc là lão yêu tinh!

Đều đã ngồi vào bàn, sau đó từng người cầm lấy bình trà, ly trà của mình, không ai lẫn lộn với người khác, tự ngâm trà riêng phần mình.

Chiếc bàn tổng cộng không quá một bàn tay lớn, bày vô số bộ đồ trà, còn có thể ngăn nắp trật tự, nước sông không phạm nước giếng, lờ mờ có chia cắt khu vực, không khiến Tả Tiểu Đa cảm thán không thôi.

“Gào ~~”

Đang kinh ngạc, nghe thấy trước mặt một tên vẻ mặt băng giá, cả người mặc đồ trắng như tuyết, trông có vẻ lạnh nhạt lời nói bất thiện, đột nhiên phát ra một tiếng cười giống như con lừa.

Hi két cười hai tiếng.

m thanh kì quái, cao vút, quả thật bắt mắt.

Lập tức ánh mắt của Tả Tiểu Đa dựng lên.

Chỉ thấy khí chất biểu cảm, có lẽ vị này chính là nhân vật giống như băng sơn nói năng thận trọng, lại có thể phát ra tiếng cười như vậy, thực sự khiến Tả lão đại bất ngờ.

Nếu không phải vì không thân, Tả Tiểu Đa thật sự muốn đến gần hỏi một câu: Này ông anh, vì sao cười?

Người này trước mặt Tả Tiểu Đa, chỉ riêng vẻ bề ngoài mà nói, tương đối ổn, áo trắng như tuyết, diện mạo nghiêm trang như một khối băng hàn vạn năm, vóc người cao lớn, ngay cả trong mắt, cũng mang theo khí lạnh gần như có thể đông lạnh người ta.

Ừ, điều phải chú ý ở đây là, trong mắt hắn có khí lạnh, thực sự có thể đông lạnh làm người ta bị thương, không chỉ dừng ở ví von khoa trương bình thường!

Bất kì người nào nhìn một cái sẽ sinh ra nhận thức: người đàn ông này, tính cách rất lạnh nhạt. Rất lạnh, Đó chính là ngọn núi băng!

Nhưng hễ đến gần một chút, liền bị hắn đông bị thương.

Mà tính cách của loại người này rất rõ ràng: dè dặt, ít nói, lãnh đạm, vô tình.

Nhưng một khi người như vậy, đột nhiên trong lòng phát ra tiếng cười giống như lừa kêu, khiến người ta ngạc nhiên, ngoài mong đợi.

Kể cả Tả Tiểu Niệm ở bên cạnh, cũng vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì bản thân nàng đúng là có loại tính cách này, ở nhà, khi đối mặt với cha mẹ thì ngây thơ, đối mặt với người yêu thì thẹn thùng ngoan ngoãn, nhưng chỉ cần ra ngoài, nàng lại lạnh lùng cao quý, sự lạnh lùng trên người nàng có thể khiến người chết cóng! Ở bên ngoài, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng không thể khiến mặt nàng biến sắc, càng đừng nói là mở miệng cười lớn.

Cho nên... Dù có nói thế nào thì ‘băng nhân’ ở trước mắt này thật sự không giống như người có thể phát ra tiếng cười.

Tả Tiểu Niệm đang tự hỏi ở trong lòng.

Lại nhìn thấy vị bách y trắng như tuyết này – người mà theo nàng thấy hẳn là lạnh lùng cô độc vô tình trầm tĩnh, đột nhiên quay đầu lại, nói với Tả Trường Lộ: “Ý, hình như ta đã gặp ngươi rồi? Ta nên nhận ra ngươi chứ nhỉ? Chúng ta là người quen?”

Sau khi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm nghe vậy, cả người căng thẳng ngay lập tức.

Người quen!

Người quen của cha, dĩ nhiên có thể là bạn, nhưng cũng có thể là... Kẻ thù.

Biết đâu lại chính là kẻ đầu sỏ khiến cha mẹ bị thương khi trước!

So sánh hai bên, Tiểu Đa và Tiểu Niệm lại càng liên tưởng thiên về hướng người kia là kẻ thù, bởi vì nếu là bạn bè người quen, dù thế nào cũng sẽ không nói mấy lời ‘bốc mùi’ kiểu như ‘hình như ta đã gặp ngươi’ gì gì đó!

Gần như có thể xác định, bạch y nhân này, là kẻ thù của cha!

Vẻ mặt của Tả Trường Lộ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Thật sao?”

Bạch y nhân cười ha ha, rõ ràng còn nháy mắt ra hiệu: “Ta chắc chắn ta đã gặp ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment