Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1381 - Chương 1382: Ta Nghĩ Tới Người Cao To.

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1382: Ta nghĩ tới người cao to.

Ngô Vũ Đình cười cười: “Nếu như là người quen, vậy thì đợi sau khi xong việc, nhớ tới nhà ta ăn bữa cơm đạm bạc; dù sao thì một lát nữa nhà ta cũng sẽ tổ chức bữa tiệc gia đình, mời người quen ăn cơm, ngươi chính là người đầu tiên được mời, người có người nhà, thân thích, bạn bè, bạn cũ gì đó không, rủ cả bọn họ tới, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.”

Vẻ mặt của bạch y nhân thay đổi ngay lập tức, vẻ mặt tươi cười biến thành trắng bệch.

“Tiếng cười...”

Bên cạnh, có người phì cười nhưng không biết là người nào, cũng không biết là cười vì cái gì.

Đột nhiên Tả Tiểu Đa phát hiện, vốn dĩ là mười một người tạo thành một bàn, nhưng có tới mười người trong bàn, dù vô tình hay hữu ý đều cô lập vị bạch y nhân kia, giống như đang nói, bọn ta không biết tên này.

Bọn ta không phải là người nhà, thân thích, bạn bè, bạn cũ của tên này, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, đừng liên tưởng vớ vẩn!

Sau khi im lặng một hồi lâu, bạch y nhân mới lúng túng nói: “Như vậy không thích hợp cho lắm... Thật ra ta cũng không chắc chắn như thế, hẳn là ta đã nhận lầm người rồi, bọn ta nhiều người như vậy, cũng không tiện lắm...”

“Không sao không sao, tất cả đều tới đi.”

Ngô Vũ Đình Nhiệt tình cười nói: “Càng nhiều càng tốt, người nhiều thì mới náo nhiệt, không phải chính là đạo lý này sao?”

Bạch y nhân này do dự một chút, rồi nói: “Nói rất đúng, người nhiều thì mới náo nhiệt, vẫn còn rất nhiều người có thứ tốt ở trên người...”

Hắn còn chưa nói xong, lập tức đã bị một tên tóc cháy ở bên cạnh trực tiếp lôi cổ về: “Nào, ta và ngươi bàn chút chuyện.”

Trong khoảnh khắc này, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy không gian không ngừng bị méo mó, tiếp đến hắn thấy dáng vẻ của bạch y nhân hình như có chút thay đổi.

Vốn dĩ đó là bộ quần áo trắng tinh sạch sẽ và chỉnh tề... Nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi nhăn nhúm... Tóc tai cũng hơi rối, chỉ nhìn dáng vẻ đó, Tiểu Đa cảm nhận một cách tinh tế rằng vị bạch y nhân này vừa mới bị mười tên đại hán kia đánh một trận...

Nhưng nếu nhìn dáng vẻ ngồi ngay ngắn này,

Đó dường như cũng chỉ là ảo giác, không có gì bất thường.

Lúc này, Tả Trường Lộ nói với Ngô Vũ Đình: “Haizz, hóa ra là nhận nhầm người sao? Thật là đáng tiếc.”

Ngô Vũ Đình khá phối hợp: “Đáng tiếc chỗ nào, đáng tiếc cái gì?”

“Hôm nay là một ngày trọng đại, lễ đường lớn như vậy, còn cả hội trường lớn như vậy... Khiến ta nhớ tới đám bạn trước kia của chúng ta, nhớ tới những người bạn hoặc là kề vai chiến đấu hoặc là sinh tử tương giao.”

Tả Trường Lộ bày ra vẻ mặt thổn thức: “Nhân sinh như mộng, cũng không biết, bây giờ bọn họ đang ở nơi nào...”

“Đúng vậy, ta cũng rất nhớ bọn họ.”

Ngô Vũ Đình cũng thổn thức: “Nhắc tới, lại khiến ta bùi ngùi... Mọi thứ thay đổi khôn lường, thế sự biến ảo vô thường.”

Ba bàn bên cạnh, tuy rằng có mấy người ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thân thể lại âm thầm hơi cứng ngắc.

Chết tiệt, như này là lại bắt đầu rồi?!

“Khó khăn lắm mới có người nói là người quen, nói một cách chắc chắn là đã từng gặp ta, nhưng sau đó lại chối trong chớp mắt, ngươi nói xem lý lẽ ở đâu? Cái cần nói thì không nói, khoảnh khắc đẹp giống như bây giờ, nếu những người bạn kia của chúng ta cùng ở đây, vậy thì tốt biết mấy.”

Tả Trường Lộ than thở: “Hẳn là bạn bè ở cùng một chỗ thì mới náo nhiệt.”

“Đúng vậy, nếu bọn họ đều ở đây, vậy thì thật là tuyệt.” Ngô Vũ Đình thở dài.

Giọng của Tả Trường Lộ càng ngày càng buồn, nói: “Nếu những người bạn này ở đây, khi bọn họ biết chúng ta đã có một trai một gái, con trai còn trở thành cao tài sinh của Tiềm Long, là đại thiên tài, là cái tên đứng trong top một, cũng không biết bọn họ sẽ vui mừng cỡ nào...”

Ngô Vũ Đình nói: “Đó là điều chắc chắn, mọi người đều là bạn bè nhiều năm như vậy, đều là những người thân thiết nhất, sau bao nhiêu năm không gặp, giờ gặp lại chắc chắn sẽ thân thiết vô cùng. Gặp được con trai con gái của chúng ta, nói không chừng còn muốn tặng cho Tiểu Đa và Niệm Nhi chút quà gặp mặt, kể ra thì nên nhận, nhưng như thế thì chúng ta sẽ rất ngại...”

Tả Trường Lộ nói: “Haizz, ngươi đừng nói thế. Các huynh đệ gặp được con trai con gái của chúng ta, không biết là sẽ vui tới cỡ nào, tặng chút quà gặp mặt, đâu có sánh bằng niềm vui vô bờ ở trong lòng bọn họ.”

“Ngươi nói rất đúng.”

Tả Trường Lộ thở dài: “Con trai của chúng ta xuất sắc như vậy, ai gặp cũng thích, hiện tại, tâm trạng của ta đang tốt như vậy, chưa biết chừng còn có thể để Tiểu Đa nhận người làm cha nuôi gì gì đó.”

“Ngày thường thì đừng nói, nhưng hôm nay vui như vậy, cho nên ta phải đồng ý.”

Hai mắt Ngô Vũ Đình sáng lên: “Ta nhớ rồi, người cao to kia rất được. Người cao cao to to kia kìa.”

“Người cao to kia không được!”

Tả Trường Lộ lắc đầu liên tục, trừng mắt nhìn vợ mình: “Ngươi muốn làm gì? Sao lại nghĩ tới người cao to? Những người khác đều mạnh hơn hắn, được chứ?”

Ngô Vũ Đình sửng sốt: “Người cao to thì làm sao?”

Thân thể của người cao to ở phía trước hoàn toàn cứng ngắc.

Tả Trường Lộ cười khổ, thật lâu sau mới giải thích: “Vốn dĩ ta không muốn nói xấu người khác sau lưng, nhưng người cao to kia thật sự là kẻ rất keo kiệt; đừng nói Tiểu Đa, cho dù là con nuôi thật sự của hắn ngồi ở đây, hắn cũng sẽ vắt chày ra nước!”

Ngô Vũ Đình kinh ngạc: “Không thể nào?”

“Ta thật sự không chém gió với ngươi, tại ngươi không biết tính tình xấu xa của người cao to kia... Hắn đúng là vắt cổ chày ra nước luôn đó... Nếu không, sao hắn không tìm được vợ mà phải độc thân nhiều năm như vậy? Đó là vì hắn quá keo kiệt!”

Ngô Vũ Đình lại sửng sốt: “Thật à? Nếu ngươi không nói, ta thật sự không nhìn ra, nhìn người cao to kia mày rậm mắt to, còn cho rằng hắn sẽ không phải là loại người keo kiệt.”

“Ngươi đấy, sao ngươi không biết rằng không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.”

Tả Trường Lộ dạy dỗ nói: “Đây chính là lời lẽ chí lý mà lão tổ tông từng nói.”

“Uhm, ngươi nói rất đúng, quả thật là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.” Ngô Vũ Đình thở dài nói: “Ta còn cho rằng người cao to... Haizz, là ta đã nhìn lầm người rồi.”

“Người cao to kia rất không biết xấu hổ, người khác giúp hắn, nhưng hắn thường xuyên không bỏ ra một thứ gì. Lại càng không để con nuôi ở trong lòng!” Tả Trường Lộ cười ha ha, dạy dỗ vợ mình.

Bình Luận (0)
Comment