“Hóa ra hắn lại là người như thế!” Vẻ mặt của Ngô Vũ Đình như chợt nhận ra.
“Hí hí hí...”
Đột nhiên vị bạch y nhân lạnh như băng kia lại phát ra tiếng cười như tiếng lừa hí, gấp gáp mở miệng, dường như muốn nói chuyện.
Sau đó không gian lại thoáng méo mó một chút.
Hồng Thủy Đại Vu nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục quay lưng về phía Tả Trường Lộ.
Hắn mà sớm biết, hắn sẽ không tới chuyến này.
Mẹ nó chứ, vợ chồng các ngươi nói tướng thanh ở sau lưng ông đây, hai ngươi kẻ tung người hứng, đúng là sự kết hợp hoàn mỹ!
Nghe thấy hai người càng nói càng khó nghe, Hồng Thủy Đại Vu lộ ra vẻ mặt đen như đít nồi, cuối cùng không nhịn được, không gian lại méo mó, một chiếc nhẫn không gian đã được đưa tới tay của Tả Trường Lộ.
Ông đây chịu thiệt! Ông đây nhận!
Bây giờ, như này là được rồi chứ gì?
Vừa lòng rồi chứ?!
Đây là quà gặp mặt tặng cho con nuôi! Được rồi chứ?
Nhưng mà... Hồng Thủy Đại Vu ngươi thiệt tình đã nghĩ nhiều rồi, đương nhiên là vẫn chưa được.
“Đình Nhi; ngươi nói xem, nếu người cao to ở đây, nếu biết hai ta không chỉ có con trai, mà còn có con gái... Hẳn là hắn sẽ vui lắm!” Tả Trường Lộ bày ra vẻ mặt hoài niệm.
Thân thể của Hồng Thủy Đại Vu cứng ngắc.
Ý của lời này là, ta chỉ tặng cho con trai của ngươi là chưa đủ, mà còn phải tặng cho con gái của ngươi sao?!
Ngô Vũ Đình nói: “Tuy người cao to này hơi keo kiệt, nhưng đối nhân xử thế vẫn được, đặc biệt yêu thích bé gái; đáng tiếc hắn không ở đây, nếu không, ta sẽ làm chủ để Niệm Nhi cũng bái hắn làm cha nuôi, làm cha nuôi của cả con trai và con gái.”
Tả Trường Lộ tức giận bất mãn, nói: “Lời này ngươi nói sai rồi, cha nuôi của Tiểu Đa, sớm đã là cha nuôi của Tiểu Niệm, con trai nuôi, con gái nuôi... Vốn dĩ là nên được đối xử bình đẳng, vả lại hắn cũng không ở đây, nếu ở đây, với tính tình keo kiệt của hắn, e rằng hắn cũng sẽ keo kiệt mà chỉ tặng quà cho con trai nuôi, không tặng quà cho con gái nuôi...”
“Ừ, ngươi nói đúng, vẫn là ngươi nhìn nhận sự việc thấu đáo hơn, điểm này, ta nhận thua.”
Không gian méo mó lần nữa, Hồng Thủy Đại Vu ném ra một chiếc nhẫn không gian, mặt đã biến thành than đen, hẳn là đen hơn đít nồi nhiều!
Ông đây hết rồi!
Đừng nói nữa!
“Vợ, ngươi nói xem, nếu người cao to thật sự ở đây...” Tả Trường Lộ lại lảm nhảm giống như một bà già, nói mãi không thôi.
Hồng Thủy Đại Vu đã đặt thần niệm ở trong nhẫn không gian, cầm sẵn Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy!
Ngươi có gan thì tiếp tục nói!
Ngươi đừng quá đáng quá!
Ông đây đã tặng hai phần quà gặp mặt rồi!
Còn ăn nói hàm hồ ông đây sẽ không đếm xỉa đến nữa, một chùy đập nát ngươi!
Ngươi nói xem ông đây có dám không?!
“Ngươi nói xem nếu người cao to kia biết, Tiểu Đa đã có vợ, có phải hắn sẽ vui lắm không?” Tả Trường Lộ hỏi.
Hồng Thủy Đại Vu sửng sốt.
Con nuôi có vợ rồi?
Như này... Hình như là không thể lược bỏ!
Như này thì phải tặng thật!
Vì thế không gian lại vặn vẹo một chút.
“Sao ngươi chỉ nhắc tới Tiểu Đa thế, không phải Tiểu Niệm cũng đã tìm được nhà chồng rồi à...” Ngô Vũ Đình đảo mắt nói: “Ngươi ấy, trọng nam khinh nữ giống y như người cao to kia.”
Không gian lại vặn vẹo một chút.
Hồng Thủy Đại Vu thở hổn hển như trâu!
Bốn phần! Đủ rồi!
Vừa rồi còn nói ta thích bé gái nhất, bây giờ lại nói ta trọng nam khinh nữ...
“Nếu người cao to ở đây, biết Tiểu Đa và Tiểu Niệm đã trở thành hôn phu hôn thê của nhau, hẳn là hắn phải vui mừng lắm... Đây chính là chuyện thân càng thêm thân điển hình nhất, người cao to làm cha nuôi, chính là vừa làm cha vợ vừa làm cha chồng...”
Tả Trường Lộ bày ra vẻ mặt tươi cười: “Nếu như Tiểu Đa đã bái hắn làm cha nuôi, vậy hắn thật sự đã được hưởng lợi lớn. Thoáng cái đã được lên chức. Ngươi nói xem sao hắn lại may mắn như vậy...
Một tiếng ‘rắc’ vang lên.
Chiếc ghế dưới mông của Hồng Thủy Đại Vu bị vỡ nát.
Không gian lại méo mó một chút.
Tả Trường Lộ chạm vào chiếc nhẫn không gian trên tay, ừ, xong việc với một vị, rồi trở tay thu vào trong nhẫn không gian của mình.
“Đình Nhi...”
“Hử?”
“Vừa rồi nhắc tới người cao to, lại khiến ta suy nghĩ miên man, không khỏi nhớ tới rất nhiều bạn cũ, ví dụ như tên Đại Tạp Mao năm đó...” Tả Trường Lộ bày ra vẻ mặt hồi tưởng.
Hồng Thủy Đại Vu lộ ra vẻ mặt thư thái.
Nhưng trong phút chốc mặt của Lôi Đạo Nhân lại đen như đít nồi!
“Đại Tạp Mao?” Ngô Vũ Đình giả vờ như hơi hồ đồ, giúp dẫn dắt đề tài.
“Chính là cái tên thích sấm sét nhất ấy.” Tả Trường Lộ giải thích.
“À à à... Ta nhớ rồi.” Ngô Vũ Đình giả vờ như chợt nhớ ra.
Lôi Đạo Nhân đang ngồi cách đó khá xa, nhưng dường như có búi trĩ lớn ở dưới mông, khiến toàn thân trở nên khó chịu.
Con mẹ nó, vừa rồi ông đây xem ‘kịch hay’, cười tới nội thương, bây giờ lại đến lượt ông đây rồi sao?
“Đình Nhi, đều là bạn bè cả, nhưng quả thật tính tình lại khác nhau.” Tả Trường Lộ nói.
“Hả? Sao lại nói như thế, ngươi nói cụ thể xem nào?” Ngô Vũ Đình tò mò hỏi.
“Hẳn là Đại Tạp Mao keo kiệt hơn người cao to kia nhiều lắm, tuy người cao to kia lề mà lề mề nhưng thứ nên tặng sẽ tặng đủ. Nếu như có một ngày, bọn họ đều ở đây, người cao to kia có thể tặng quà, nhưng Đại Tạp Mao thì chắc là không.”
Tả Trường Lộ thở dài: “Đúng là gặp phải kẻ bất lương, năm đó hắn đánh nhau với người cao to, ta còn cứu mạng của hắn...”
“Ngươi còn cứu mạng của hắn?”
Ngô Vũ Đình giả vờ ngạc nhiên: “Đã cứu mạng của hắn, đó là phần ân tình lớn cỡ nào, thế thì sao hắn có thể không tặng quà? Nếu hắn không tặng vậy thì quá không hiểu lễ nghĩa rồi, không, như này là sai nguyên tắc trong đối nhân xử thế! Như này là ‘keo kiệt không giới hạn’ sao?”
“Haizz, hắn chính là loại người, keo kiệt bủn xỉn cả đời... Thật sự cạn lời với hắn, đã nhiều tuổi như vậy rồi, nhưng một cây châm cũng là bảo vật ở trong mắt hắn, hắn đều luyến tiếc...” Tả Trường Lộ nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lôi Đạo Nhân tức giận đến mức cả người đều run rẩy.
Thật sự muốn hét lớn một tiếng: Ngươi nói gì ‘ngươi đã cứu mạng của ta’?!
Năm đó ta quyết chiến với Hồng Thủy, không địch lại hắn là sự thật, nhưng đâu tới mức nguy hiểm tới tính mạng?