Hơn nữa, khi chúng ta chưa phân thắng bại ngươi lại nhảy ra khuyên can, phần nhiều là do Hồng Thủy Đại Vu sợ ngươi làm ngư ông đắc lợi nên mới dừng tay, đúng chứ...
Nhưng cũng từ lúc đó, ngươi tuyên truyền khắp thiên hạ rằng ngươi đã cứu mạng của ta...
Khiến ba đại lục hiện tại đều biết rằng ngươi đã cứu mạng của ta, nhưng tình hình thực tế khi đó thế nào, con mẹ nó trong lòng họ Tả ngươi biết rõ nhưng lại chẳng kể ra tí gì, đúng chứ?
“Thật ra cũng khó trách.”
Tả Trường Lộ bày ra vẻ mặt thông cảm: “Đại Tạp Mao cũng không dễ dàng, nghe nói năm đó hắn nuôi vợ...”
Không gian lại méo mó một chút.
Mặt mày Lôi Đạo Nhân xám ngoét, rõ ràng đã gửi đi năm chiếc nhẫn không gian trong một lần.
Đừng nói nữa!
Nói ra trước mặt nhiều người như vậy... Ta còn mặt mũi nào nữa...
Mặc dù vợ hắn chết đã mười nghìn năm rồi; nhưng mà mỗi lần chuyển thế, đều được hắn đón về... Nuôi từ nhỏ cho tới lớn, sau đó thành hôn, tiếp tục tiền duyên...
Nhưng chỉ được một khoảng thời gian là lại chết... Vì thế hắn lại đón về... Tiếp tục nuôi dưỡng, tiếp tục...
Nhưng người khác không biết ngọn nguồn nguyên nhân trong đó...
Nếu để mặc tên kia nói bừa theo kiểu ‘ngắt đầu bỏ đuôi’, thì toàn bộ câu chuyện sẽ có sự thay đổi lớn, hoàn toàn khác với nguyên bản, như thế thì thanh danh của ông đây cũng chẳng còn, đúng chứ? Còn có thể im lặng ngồi nghe hắn nói được sao?
Ông đây thật sự gặp phải kẻ bất lương rồi!
Tả Trường Lộ ung dung thản nhiên trong suốt quá trình, lại thu thêm nhẫn không gian mà thần không biết quỷ hay, tiếp tục thở dài, nói: “Đình Nhi, ngươi có nhớ người bạn tốt nhất của chúng ta không? Hẳn là hắn còn tốt hơn bạn cũ nhiều!”
Trích Tinh Đế Quân cảm thấy bản thân mình đã bị gọi tên, nên tái mặt ngay lập tức.
Ông đây không phải là bạn tốt nhất của các ngươi! Ông đây không quen biết vợ chồng các ngươi!
Cái định mệnh, bây giờ ta lại trở thành bạn tốt nhất của các ngươi.
Thấy vợ chồng nhà kia lại sắp bắt đầu... Trích Tinh Đế Quân trực tiếp chịu thua.
Được rồi, được rồi, đừng nói nữa... Ông đây ‘biết điều’ hơn Hồng Thủy và Đại Lôi nhiều lắm!
Lại là năm cái nhẫn tới tay.
Tả Trường Lộ nói nhỏ: “Cũng không biết những người khác, khi biết rồi thì sẽ phản ứng thế nào, nói không chừng cả đám đều đang giả vờ ngốc... Hay là phải gọi tên từng người? Ấy thế mà ta lại nhớ rõ lịch sự đen tối của rất nhiều người...”
Nhất thời Ngô Vũ Đình nổi lên hứng thú, hỏi: “Lịch sử đen tối gì cơ? Nói đi?”
Những người đã tặng quà đều cười ha ha: “Nói đi, nói đi, chúng ta có hứng thú với những chuyện như này nhất...”
Nhưng đám người còn lại, mặt ai cũng xám ngoét.
Vì thế.
Không gian méo mó liên tiếp.
Tả Trường Lộ bảy ra vẻ mặt tươi cười càng ngày càng hài lòng, miệng không ngừng, tay không ngừng.
Hai tay áo có núi vàng của Tả Tiểu Đa thì tính là gì, nếu so sánh với hắn, thì hẳn là tiền tài của Tiểu Đa chẳng là cái cóc khô gì, không đáng một xu!
Không chỉ nhẫn không gian mà còn cả vật trong nhẫn không gian nữa, tùy tiện lấy ra cũng đều là bảo vật hiếm có trên thế giới!
Cũng chỉ là nói chuyện với vợ một lát mà thôi... Thế mà những thứ này lại giống như mọc chân tự bay tới.
Sảng khoái!
...
Trong khi Tả Trường Lộ nói chuyện với vợ, mặc dù Tả Tiểu Đa ở rất gần nhưng hắn lại không nghe được gì; hắn chỉ thấy cha mẹ đang kề tai nhau thì thầm, dù hắn có ngưng thần nín thở thế nào thì từ đầu tới cuối vẫn không nghe thấy gì.
Không gian méo mó từng đợt, hắn biết, đây là không gian đại năng, đang ngăn cách không gian.
Không nghe thấy lời của cha mẹ, hẳn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng kiểu bình thường này, lại vô cùng bất thường...
Rốt cuộc, chuyện này là sao?
Mọi tâm trí của Tả Tiểu Niệm đều tập trung trên người Tả Tiểu Đa và cha mẹ, một khi có biến, cho dù phải hy sinh bản thân, cũng phải bảo đảm cha mẹ và Tiểu Đa được bình an vô sự!
Cứ như thế sau một hồi lâu, đột nhiên Tả Tiểu Đa cảm nhận được, hình như... Những không gian phong cấm kia đã biến mất rồi...
Lúc này, trên sân khấu bắt đầu.
Hai người chủ trì, ở trên sân khấu nói những lời tốt đẹp, hoặc là chúc phúc, hoặc là giới thiệu tiết mục.
Thời gian chầm chậm trôi qua, từng tiết mục bắt đầu được biểu diễn.
Cũng từ khi tiết mục bắt đầu được biểu diễn, Tả Tiểu Đa cảm thấy...
Ý, mặc dù loại áp lực khó giải thích mà bản thân cảm nhận được vẫn còn tồn tại, nhưng mối nguy hiểm đã hoàn toàn biến mất, biến mất một cách kỳ lạ, không thể giải thích được.
Tả Tiểu Đa hơi bất ngờ; hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà hình như cha và mẹ đều đang tập trung nhìn lên sân khấu, xem biểu diễn tiết mục thì phải?!
Lòng của Tả Tiểu Đa từ từ lắng xuống, lặng lẽ ghé sát vào tai Tả Tiểu Niệm nói: “Không sao rồi, chắc là không sao rồi, chuyện hôm nay, thật sự là rất kỳ lạ, cái gì cũng có vẻ kỳ lạ!”
Tả Tiểu Niệm cũng cảm thấy như thế, dường như tất cả mọi áp lực đều đã tiêu tan, biến mất chỉ trong nháy mắt...
Thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không sao là tốt rồi.”
Tả Tiểu Đa lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Chờ mấy ngày nữa, cha mẹ đi rồi, hai ta đi xem phim được không?”
Tả Tiểu Niệm nghi ngờ liếc nhìn hắn, hỏi: “Phim gì vậy?”
“Chỉ là một bộ phim theo ‘tiêu chuẩn’.”
Tả Tiểu Đa hớn hở nói: “Ta đã đặt xong phòng tình nhân rồi, đây là việc mà cặp tình nhân nào cũng nên làm.”
“...”
Tả Tiểu Niệm đỏ mặt, hừ một tiếng, rồi cúi đầu nói: “Chờ cha mẹ đi rồi hãy nói tiếp.”
Lòng Tả Tiểu Đa nóng như lửa, không nhịn được nói: “Cũng có phim không ‘tiêu chuẩn’, ngươi có muốn xem không? Có thể học hỏi được nhiều thứ, hai người chúng ta đều là những ‘tấm chiếu mới’, học hỏi là chuyện bình thường...”
“... Cút!” Tả Tiểu Niệm xấu hổ đến đỏ cả cổ: “Ta mặc kệ ngươi!”
“Được rồi, được rồi, không xem không xem.” Tả Tiểu Đa vội vàng thỏa hiệp, nhãn châu - xoay động: “Vậy, ngươi hôn ta một cái.”
“Ta không hôn.”
“Vậy ta hôn ngươi một cái nhé?”
“...”
Tả Tiểu Đa nhanh như chớp hôn trộm một cái, cảm thấy thỏa mãn mới ngồi xuống, thoáng nhìn xung quanh như kẻ trộm, uhm, không ai phát hiện ra.
Tả Tiểu Niệm đỏ mặt, lẩm bẩm hỏi: “Tại sao Cô Lạc Nhạn không tới?”
Tả Tiểu Đa cũng thấy hơi lạ.