Thường thì trong một buổi biểu diễn lớn, nếu Cô Lạc Nhạn không phải là người mở màn thì sẽ là người khép màn, nhưng lần này, nàng – vị minh tinh nổi tiếng khắp đại lục, lại không tới...
Chuyện này quả thật là có chút kỳ lạ.
Trong một vùng không gian.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như hai mươi ba người vẫn đang ngồi ở bốn bàn, nhưng thật ra, trong giờ phút này bọn họ đều đã ngồi chung vào một cái bàn lớn.
Vu Minh ngồi một bên, Tinh Hồn ngồi một bên, Đạo Minh ngồi một bên.
Bên ngoài chiêng trống vang trời, tiếng vỗ tay như sấm, âm nhạc réo rắt, nhưng nơi này lại rất yên tĩnh.
Rõ ràng nhìn bề ngoài thì mọi người vẫn đang ngồi trên ghế của mình, nhưng thật ra bọn họ đều đã ngồi ngay ngắn ở nơi này.
Hồng Thủy Đại Vu ngồi bên trái của cái bàn lớn, giống như một ngọn núi, đứng ở nơi nào là nơi đó tràn đầy khí thế không thể lay chuyển được.
Ngồi đối diện với hắn, chính là Tả Trường Lộ - người đang ngồi rất vững vàng, bên cạnh, còn có một chiếc ghế khác nhỏ hơn một cỡ, Ngô Vũ Đình đang ngồi trên chiếc ghế đó, chậm rãi làm móng tay.
Bên kia là Du Tinh Thần, thoạt nhìn là ngồi cạnh nhau, nhưng rõ ràng là Tả Trường Lộ ngồi ở chính giữa bên này, hay còn gọi là ‘vị trí trung tâm’.
Tả Hữu Thiên Vương, một người thì ngồi bên cạnh Ngô Vũ Đình, một người thì ngồi bên cạnh Du Tinh Thần.
Lôi Đạo Nhân của Đạo Minh ngồi ở đối diện, ở vị trí chính giữa, hướng ra cửa.
Sáu vị lục đạo khác ngồi lần lượt bên trái và bên phải của hắn.
Và đối diện với bọn họ, là bảy vị trong số mười hai vị đại vu của Vu Minh.
Hiện tại, ngoại trừ một số vị, những vị khác, bao gồm cả Hồng Thủy Đại Vu và Lôi Đạo Nhân, có người nào thì tính người đó, mặt của ai cũng rất khó coi.
Dù sao, bọn họ tới nơi này, ngồi còn chưa ấm chỗ, đã bị vơ vét tài sản.
Đổi thành ai cũng sẽ không vui được.
Tả Trường Lộ cười cười, mở miệng trước, nói: “Đầu tiên, xin chính thức giới thiệu với các vị. Người ngồi ở bên ngoài, chính là con trai và con gái của ta, cũng là con trai và con dâu của ta, cũng chính là con gái và con rể của ta.”
“Sau này, nếu các vị có gặp chúng, các vị nhớ chiếu cố nhiều hơn, thân càng thêm thân.”
Tả Trường Lộ cười tươi như hoa
“Ha ha... loạn thật.” Người đang nói là Kim Lân Đại Vu.
Kim Lân Đại Vu cảm thấy không vui, cảm thấy oan ức cho chính mình.
Có liên quan gì tới ông đây?
Dựa vào cái gì mà ta cũng phải tặng quà?
Họ Tả ngươi nắm được điểm yếu của ta, cho nên ngươi không để ta yên phải không?
Con mẹ nó ngươi dựa vào việc mai phục, dùng Hóa Thiên Thủy đánh vào khôi giáp Kim Lân của ta, sau đó để ta trần truồng chạy ra, chuyện này cũng chỉ xảy ra có một lần. Nhưng cứ mỗi khi có chuyện ngươi lại nhắc tới?
“Loạn sao?” Tả Trường Lộ cười ha hả: “Kim Lân Đại Vu, lần trước ở Hỏa Diệm Chi Sơn...”
“Thật sự là trai tài gái sắc, là duyên trời định.” Vẻ mặt của Kim Lân Đại Vu tối đen: “Chúng ta chỉ có chúc mừng, hâm mộ.”
Băng Minh Đại Vu đang ngồi bắt chéo chân, lúc này không ai quan tâm hắn, nhất thời trở nên ‘nhanh nhẹn’, nhếch miệng nói: “Ha ha, còn tưởng rằng người nào đó có thể châm biếm một lần, kết quả nhanh như vậy đã sợ rồi... Cũng bị nắm điểm yếu giống như... Lão đại? Nhìn dáng vẻ sợ hãi của ngươi, thật giống với dáng vẻ của Lão đại...”
Đột nhiên Liệt Hỏa đập bàn.
Ngươi có thể không nhắc tới Lão đại trong mỗi lần châm biếm được không?
Ngươi muốn chết, nhưng chúng ta vẫn chưa sống đủ đâu!
Hồng Thủy Đại Vu hừ một tiếng, dường như hắn không hành động gì, nhưng mọi người đều nghe thấy rõ tiếng bạt tai bôm bốp dày đặc, vang lên giống như mưa lớn.
Trong nháy mắt, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Băng Minh Đại Vu, biến thành một quả hồng mềm tấy đỏ.
Sau đó, người nào đó há miệng theo kiểu ‘không tự chủ’, một khối băng lớn có kích thước bằng hai nắm đấm, được nhét vào miệng hắn một cách mạnh mẽ, lại có một sợi dây thừng trói chặt hắn từ đầu tới chân, hắn càng giãy dụa thì sợi dây càng thắt chặt.
Hồng Thủy Đại Vu thản nhiên nói: “Hôm nay kẻ nào cởi trói cho hắn, kẻ đó sẽ có đãi ngộ giống hắn.”
Chín vị đại vu câm như hến, rung đùi đắc ý theo bản năng.
Lôi Đạo Nhân ho khan một tiếng, nói: “Hồng huynh, cần phải thế này sao?”
Tả Trường Lộ cũng khuyên giải, nói: “Hồng huynh, đều là huynh đệ nhà mình, đâu cần thế này, đâu cần thế này.”
“Câm miệng! Đương nhiên đối với các ngươi thì không cần, nhưng đối với ta bên này mà nói, cần, rất cần!”
Hồng Thủy Đại Vu thản nhiên nói: “Cái đồ vô dụng này, đã để các ngươi xem trò cười nhiều năm như vậy, thế nào, các ngươi cũng nên thấy thỏa mãn, thấy đủ rồi chứ. Đừng có mà muốn được voi đòi tiên, làm người ấy, phải biết đủ, biết đủ mới luôn vui!”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ho khan cảm thấy có chút xấu hổ.
Những lời này của Hồng Thủy Đại Vu, quả thật là đã nói trúng ‘tim đen’ của mọi người.
Mọi người cũng chẳng có ý tốt gì khi khuyên can hắn, đúng chứ?
Đơn giản là vì, chỉ cần miệng của Băng Minh Đại Vu còn tự do, chỉ cần còn có thể nói chuyện, là hắn sẽ có thể tạo ra vô số chuyện ngoài sức tưởng tượng.
Thậm chí hắn còn có thể làm tan rã chiến lực của mấy vị đại vu bên Vu Minh trong chớp mắt.
Hắn có thể gây ra nội chiến chỉ trong một giây, chỉ vì những chuyện không đâu!
Đó cũng chính là điều mà người ta gọi là ‘quân ta đánh quân mình!
Có thể nói, hắn là nội gián ‘đứng đầu’nội bộ Vu tộc.
Hắn nói chuyện quả thật rất khinh người, tới nỗi bị cả thế giới căm ghét.
Nhưng, hắn lại chỉ ‘khinh’ người bên phía mình!
Thần kỹ này, cho dù là Tả Trường Lộ hay là Lôi Đạo Nhân, đều hy vọng Băng Minh Đại Vu có thể tu luyện cao hơn và tiến bộ hơn nữa, như thế mới là tốt nhất.
Uhm, trở lại chuyện chính.
Tả Trường Lộ mỉm cười, tiếp tục nói về con trai mình.
“Vốn dĩ lần hoá sinh này, còn cần mấy chục năm quang cảnh, nhưng xem ra, mọi người vội vàng gọi ta tới, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn. Không còn cách nào khác chỉ đành kết thúc hóa sinh hồng trần trước thời hạn... Cho dù có vì vậy mà phá hủy hóa sinh tâm cảnh, ta cũng không có gì để nói, nặng nhẹ trong đó, ta biết, ta hiểu, ta nhận thức được.”