Nhưng con trai của họ Tả… Định sẵn không phải dễ sống chung.
Có điều sao tên Hồng Thuỷ đó lại đồng ý dứt khoát thế?
Ngày trước có chuyện như vậy, chẳng phải dù hắn biết rõ kết quả như thế nào, cũng phải cãi nhau một lúc để tranh giành lợi ích lớn nhất cho chính mình sao?
Trước giờ Đạo Minh chúng ta đều là đồng minh với Tinh Hồn.
Vu Minh các người không phải nên là bên phản đối kịch liệt nhất sao? Sau đó ta phải thuyết phục ngươi giúp Tả Trường Lộ… Mới là chuyện bình thường chứ.
Ít ra các ngươi cũng phải kiên trì đến khi Tinh Hồn lấy lợi ích mức độ nào đó ra, sau đó bản thân các ngươi đề xuất thêm một số điều kiện…
Lúc này thì mới đồng ý sao?
Bây giờ là chuyện gì thế này?
Người vốn nên diễn vai xấu lại tự nhiên biết mất… Khăng khăng vai tốt như ta còn không muốn diễn.
Lại một lúc lâu sau đó, cuối cùng hắn cũng thở dài: “Ta cũng đồng ý.”
Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, nói: “Lôi huynh, ngươi đồng ý điều gì?”
Lôi Đạo Nhân bực dọc cau mày lại. Ta cũng đồng ý rồi, còn cứ phải nói rõ? Sợ ta chơi chữ nữa à?”
Sáu kiếm Đạo Minh khác, đồng đều trợn mắt nhìn Ngô Vũ Đình.
“Tả phu nhân, ngươi nhất định phải tỉ mỉ như vậy sao?”
Ngô Vũ Đình thản nhiên nói: “Lôi huynh không nói rõ ràng, sao ta biết được ngươi đồng ý gì chứ? Lỡ như đến lúc đó các ngươi chối bỏ, đủ thứ lý do cứ nói là đồng ý việc khác… Đâu phải không có chuyện như vậy!”
Vân Đạo nổi giận: “Ngươi hiếp người quá đáng!”
Ngô Vũ Đình đập bàn đứng dậy, còn tức giận hơn Vân Đạo: “Ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta lại là ý gì? Là muốn trở mặt ngay tại chỗ, đánh nhau hay sao thế? Bây giờ với kiểu qua loa nói không rõ ràng như các ngươi, ta không nên nghi ngờ sao? Các ngươi lại có phải đã làm sẵn chuẩn bị, muốn nuốt lời? Muốn hại con trai ta hay không?”
Đột nhiên Ngô Vũ Đình nghiêm mặt nặng lời chỉ vào mũi của Lôi Đạo Nhân mắng chửi: “Lão tạp mao, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Người ngay không làm việc mờ ám, hôm nay ngươi đang kìm nén ý xấu phải không?!”
Lôi Đạo Nhân tức tới mức không nói ra lời, giận tím cả mặt.
Sở dĩ hắn không nói rõ ràng, đương nhiên chính là vì giữ lại một đường lui sau này.
Tuy nhiên, dù thế nào Lôi Đạo Nhân cũng không liệu trước được lại bị chỉ vào mũi chửi ầm lên như vậy.
Người cần thể diện cây cần vỏ, mọi người đều là cấp cao rất có thân phận phe mình, đến nỗi đanh đá chửi đổng như vậy không…
Hơn nữa, giữ lại một tay, không phải thao tác bình thường sao?
“Mọi người là quan hệ liên minh, sao ta có thể…” Lôi Đạo Nhân tức giận.
“Đánh rắm! Liên minh gì! Liên minh cái rắm chó! Móc hết tâm tư mưu tính người trong liên minh đấy chứ!”
Ngô Vũ Đình đập bàn vang bộp bộp, lớn tiếng nói: “Hôm nay không nói rõ ràng, cái gọi là liên minh không cần cũng thôi! Lão nương chân trần không sợ người mang giày, liên minh gì? Một đám lão tạp mao Đạo Minh, nảy ra tâm tư muốn hại con trai ta, lại còn vọng tưởng muốn liên minh với lão nương, sau này lão nương không đánh Vu Minh nữa, chỉ đánh Đạo Minh thôi! Ngày mai ta liền đi xúc hết trường học Cao võ của Đạo Minh! Lão tạp mao, ngươi nghĩ lão nương dám hay không?”
“Khụ khụ khụ…”
Tả Trường Lộ ho một tiếng.
Vợ đã diễn xong vai xấu rồi, tự nhiên đến lượt mình lên diễn vai tốt.
Vẻ mặt hắn không vui: “Ngươi xem ngươi, ra dáng vẻ gì… Sao Lôi huynh lại là loại lão tạp mao hành sự bỉ ổi vô sỉ đê tiện thấp hèn như vậy chứ? Chẳng phải người ta vẫn chưa làm ra sao?”
Tả Trường Lộ răn dạy vợ.
“Làm ra thì đã muộn rồi! Hừ!” Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, tức giận quay đầu đi.
Tả Trường Lộ nở nụ cười thản nhiên: “Lôi huynh, rốt cuộc vợ ta vẫn chỉ là người phụ nữ, tóc dài hiểu biết ít, ngươi tuyệt đối đừng để trong lòng. Tuy nhiên nói đi cũng nói lại, Lôi huynh ngươi cũng không phải không biết, một người mẹ quan tâm đứa con của mình nhiều đến cỡ nào, Lôi huynh ngươi cứ phải chạm xui xẻo, ôi, ngươi nói ngươi cũng từng tuổi này rồi… Sao còn cố tình đụng vào miệng súng chứ…”
Lôi Đạo Nhân tức tới mức thổi râu của mình bay lên.
Ngươi thế này là khuyên ngăn hay mắng ta giúp vợ ngươi chứ?
“Lôi huynh cho một lời nói, chuyện này cứ thế kết thúc.”
Tả Trường Lộ mỉm cười nói: “Chắc Lôi huynh không đến nỗi thật sự nhất định phải giết con trai ta, giết con gái ta, giết con rể ta, giết con dâu ta đấy chứ?”
Đầu ngón tay của Tả Trường Lộ gõ bàn, nói từng chữ: “Lôi huynh, trò cười như vậy không đùa được đâu!”
Hàm ý uy hiếp của câu này quá nồng.
Lôi Đạo Nhân cũng sắp tức đến mức nổ gan rồi, nhưng lúc này lại chỉ có nuốt cơn giận, nói: “Sao lão Đạo ta lại là loại người đó được?”
Tả Trường Lộ nở nụ cười thoải mái: “Vậy thì mời Lôi huynh cho một lời chính xác.”
Vẻ mặt Lôi Đạo Nhân đen xì: “Trước khi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm tới cảnh giới Phi Thiên, tất cả cao thủ cảnh giới Phi Thiên trở lên của Đạo Minh bọn ta, tuyệt đối không ra tay với Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm.”
Lần này, Lôi Đạo Nhân thận trọng hơn rất nhiều.
Ngay cả từ ‘tất cả’ để nhấn mạnh cũng thêm vào rồi.
Lỡ như lại bị bắt lấy chữ này để cho một trận, Lôi Đạo Nhân cảm thấy mình trực tiếp không cần lăn lộn nữa.
Tả Trường Lộ vỗ tay bật cười: “Lôi huynh quả nhiên sảng khoái.”
Ngay sau đó, hắn nói với Hồng Thuỷ Đại Vu: “Hồng huynh, vừa rồi ngươi quên nói ‘tất cả’ đấy.”
Hồng Thuỷ Đại Vu soạt một tiếng liền lấy Thiên Hồn Mộng Yểm Chuỳ ra, cười gằn nói: “Đm ngươi không tin tưởng ta? Cần ta lặp lại một lần nữa không?”
Tả Trường Lộ bật cười ha ha: “Ta không tin ai chứ cũng phải tin tưởng ngươi mà, Hồng huynh, chúng ta là quan hệ gì? Ha ha ha… Đừng kích động, đừng kích động, kích động gì dữ vậy!”
Hồng Thuỷ Đại Vu có một xung động cực kỳ mãnh liệt muốn một chuỳ đập dẹp khuôn mặt mỉm cười của đối phương.
Cmm tưởng lão tử nghe không ra trong câu nói của ngươi có hàm ý khác sao?
Tuy từ nhỏ lão tử không học được bao nhiêu… Có điều lão tử vẫn chưa quên việc lão tử là cha nuôi của con trai ngươi!
Nhưng hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cất chuỳ lại.
Hắn hít một hơi thở, nói: “Ta nể mặt vợ ngươi, ta không đập ngươi chuỳ này!”
Ngô Vũ Đình nở nụ cười tươi tắn: “Hồng lão đại quả là người tốt, một lát ta chắc chắn mời ngươi uống rượu, bảo Tiểu Đa kính ngươi thêm vài ly.”