Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1388 - Chương 1389: Sức Mạnh Của Yêu Minh

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1389: Sức mạnh của Yêu Minh

Hồng Thuỷ Đại Vu nén một hơi thở ở cổ họng.

Ta ăn không nổi cơm nhà ngươi!

Vốn dĩ ta tuỳ tiện ăn, ngươi cũng không dám đe doạ ta!

Nhưng hiện nay, ta càng không ăn nổi!

Hơn nữa, câu Hồng lão đại đó của ngươi là ý gì?

Đây nếu để đám người Lôi Đạo biết bọn ta đã là họ hàng thật sự rồi…

Mặt già này của lão tử cũng không cần nữa.

Tả Trường Lộ cười ha ha chuyển đề tài: “Nên thương lượng việc nghiêm chỉnh rồi, rốt cuộc lần này các ngươi vội vã kéo ta ra đây là vì chuyện gì?”

Thoáng chốc nhắc đến việc nghiêm chỉnh, vẻ mặt của ba cấp cao đại lục trở nên nặng nề, nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Chính là sự việc do di tích không gian dẫn đến.” Hồng Thuỷ Đại Vu tối mặt không cất một lời.

Tuy Lôi Đạo Nhân vừa ăn một cái rắm nóng hổi, nhưng cũng chỉ đành mở miệng.

Dù sao cũng chỉ hai người họ đủ thân phận.

“Rốt cuộc là như thế nào?”

“Tin rằng chắc Tả huynh biết di tích này xuất hiện tiếng vang Chuông Đông Hoàng là ý gì.” Lôi Đạo Nhân thở dài.

Tả Trường Lộ gật đầu.

“Chuông Đông Hoàng…” Tả Trường Lộ nói: “Là chuông hay tiếng? Là tiếng trực tiếp hay tiếng tạm giữ? Là Đông Hoàng bố trí hay người khác bố trí?”

Cả bàn hai mươi mấy người đều lộ ra vẻ khâm phục.

Câu nói này có vấn đề liên tiếp hình thành, mà mấy vấn đề lại hỏi một cách quá tinh thông, chỉ thẳng mấu chốt.

“Là tiếng, tiếng tạm giữ, không phải Đông Hoàng bố trí, là Côn Bằng giữ lại.” Sắc mặt Lôi Đạo Nhân nặng nề.

“Côn Bằng?”

Tả Trường Lộ cau mày lại: “Trong di tích có nguyên thần phân thân không?”

Vẫn là câu hỏi chỉ thẳng then chốt, không hỏi trong di tích phải chăng có chân thân Côn Bằng không, nếu như chân thân ở đây, thế cuộc đã biến đổi lớn từ trước rồi, ít nhất ít nhất, ba bên cấp cao không thể đều sống sót như vậy, chắc chắn phải có thương vong tương đương!

“Có, nhưng đã bị một chuỳ của ta đánh chết.” Hồng Thuỷ Đại Vu hừ một tiếng.

“Vậy thì rắc rối đây.”

Bỗng Tả Trường Lộ nhớ ra tướng mà Tả Tiểu Đa xem cho Bạch Vân Đoá, sắc mặt nặng nề hơn hẳn mọi khi, nói: “Hồng Thuỷ, trước kia Vu Minh các ngươi từ phát hiện tọa độ, cho tới từ Tinh Không trở về… Tổng cộng dùng hết bao lâu? Nếu ta không nhớ lầm, thì là hơn tám năm đúng chứ?”

Hồng Thuỷ Đại Vu trầm lắng gật đầu, nói: “Không sai, tám năm lẻ chín tháng, nói một cách nghiêm khắc, là gần chín năm.”

Tả Trường Lộ gật đầu, nhìn Lôi Đạo Nhân.

Lôi Đạo Nhân nói: “Đạo Minh chúng ta từ khi nhân loại bên này chạm vào tọa độ, dẫn đến cảm ứng, thuận theo trở về, toàn bộ quá trình, là sáu năm.”

Tả Trường Lộ nói: “Vu Minh chín năm, Đạo Minh sáu năm... Có lẽ là trong đầu những người Vu Minh kia cơ bắp nhiều hơn trí óc, khiến cho thời gian có sự chênh lệch lớn.”

Hồng Thủy Đại Vu trán đầy vạch đen, sắc mặt của mười vị Đại Vu khác cũng không tốt.

Nhờ vào hội đàm ở cấp cao, Băng Minh Đại Vu được khôi phục tư cách nói chuyện tỏ vẻ bất mãn nói: “Nói ai trong đầu không có não vậy? Có thể mười người bọn họ không có não, nhưng ngươi cũng đừng gộp ta chung với bọn họ, não của ta, chắc chắn là nhiều hơn cơ bắp!”

“...” Toàn bộ mười vị Đại Vu quay đầu nhìn Băng Minh.

Băng Minh Đại Vu 'ba' một tiếng, tự tát miệng mình một cái, nói: “Đương nhiên, não của lão đại vẫn rất nhiều, đủ dùng....”

“Ha ha...” Liệt Hỏa, Kim Lân,... đều lạnh lùng cười một tiếng.

Ngươi tiêu rồi, em vợ à!

Xem ra da của ngươi rất căng, nên thả lỏng đi.

Thấy ánh mắt của đám người Vu nhìn sang, Băng Minh Đại Vu lập tức hoảng loạn, sợ hãi nói: “Thật ra đầu óc chín người anh rể của ta còn tốt hơn lão đại, không, là đầu óc của lão đại không bằng mấy người bọn họ...”

Đầu Liệt Hỏa Đại Vu đập lên mặt bàn, hắn hoàn toàn cạn lời rồi, hắn hối hận, hối hận tại sao tiện tay, tại sao lại cởi trói cho hắn...

Băng Minh Đại Vu giật minh vì lại nói sai lần nữa, hoảng hốt lo sợ giải thích: “Ta không phải là nói lão đại ngu ngốc... Ta chưa bao giờ có ý đó, ta chỉ nói là lão đại không thông minh lắm, không đúng, ta là nói mười người các ngươi đều là đầu heo... không đúng, ta là nói lão đại ngu xuẩn như thằng ngốc... Mẹ nó, cũng không đúng... Thực ra ta muốn nói...”

Hồng Thủy Đại Vu mặt lạnh như băng, ánh mắt như mũi đao nhìn Liệt Hỏa.

Liệt Hỏa đã sớm xông tới, liều mạng bịt kín miệng Băng Minh Đại Vu: “Đừng giải thích nữa... cầu xin người đó...”

Băng Minh Đại Vu ô ô cả buổi, cuối cùng trở về vẻ mặt tuyệt vọng, tự xé một mảnh vải trên áo choàng, đau khổ xin lỗi: “Lão đại, ta không bao giờ nói ngươi ngu xuẩn nữa, cũng không bao giờ nói bừa những lời nói thật nữa... Bây giờ ta tự bịt miệng mình lại...”

Nói xong, lại thật sự tạo ra một khối băng lớn, tự nhét vào miệng, sau đó dùng vải quấn lại, thắt một nút chết ở sau đầu, đôi mắt tha thiết trông mông mang theo khẩn cầu nhìn Hồng Thủy Đại Vu... nhìn các Đại Vu khác...

Ta đã làm như vậy rồi, các ngươi sẽ không đánh ta đâu đúng không? Xem thái độ nhận lỗi cực kì thành khẩn của ta này...

Huyệt thái dương của Hồng Thủy Đại Vu nhảy bang bang, những Đại Vu khác nghiến răng nghiến lợi, vang lên tiếng răn rắc, vẻ mặt Liệt Hỏa Đại Vu bất lực.

Sao ông đây lại có một người em vợ như vậy chứ... Ông đây muốn ly hôn...

Tròng mắt Băng Minh Đại Vu đảo qua đảo lại, càng lúc càng hoảng sợ... Có vẻ như sắc mặt của những người này đều không tốt lắm... Ta, ta cũng đâu có nói gì đâu... Tại sao vậy?

Sao anh rể cũng không giúp ta nói vài lời chứ!!

Anh rể, ta là em vợ ngươi mà...

“Nói chính sự, nói chính sự, chính sự mới quan trọng, chuyện nhà các ngươi thì tự các ngươi về nhà tính.”

Lôi Đạo Nhân đứng ra hòa giải, chỉ tiếc là, hòa giải nhưng cũng không quên ám chỉ.

“Ấn ký của Đạo Minh, ta nhớ không phải là Đạo Tổ lưu lại. Hơn nữa Đạo Minh... cũng chưa từng là Chúa Tể của đại lục.” Tả Trường Lộ nói.

Sắc mặt Lôi Đạo Nhân hơi tối lại, nói: “Đúng vậy, lúc đầu chúng ta lấy được ấn ký phản hồi rất yếu ớt.”

“Cho nên bản chất không giống với di tích không gian của Yêu Minh lần này. Di tích không gian, có Côn Bằng nguyên thần trấn thủ, càng bị âm thanh của Chuông Đông Hoàng giam giữ... Hơn nữa Yêu Minh đã từng là Chúa Tể của Thiên Địa... Mọi người còn nhớ không, Thiên Cung khi đó của Yêu Minh, đến nay chúng ta vẫn chưa tìm ra.”

Tả Trường Lộ nói: “Vì vậy, ta mạnh dạn suy đoán, chậm nhất năm năm, nhanh nhất ba năm, Yêu Minh sẽ trở về. Không biết về điểm suy luận này, các vị có dị nghị gì không?”

Sắc mặt Lôi Đạo Nhân rất khó coi, nói: “Suy đoán của ta, là năm năm hoặc bảy năm. Suy đoán của Hồng Thủy giống ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment