Trên mặt Hồng Thủy Đại Vu tràn đầy tự tin, thản nhiên nói: “Nếu không, trong vòng mấy năm lúc đại lục Vu Minh vừa mới trở về, chỉ dựa vào Đạo Minh và Nhân tộc Tinh Hồn lúc ấy đã bị Đạo Minh đánh cho tàn phế, làm sao có thể chống đỡ được đại quân của Vu Minh chúng ta?”
“Ta chỉ cần mang theo mười một huynh đệ tọa trấn ở tiền tuyến, là có thể hoàn toàn áp chế cao thủ Đạo Minh, vào lúc ấy, sớm đã có thể thống nhất đại lục!”
“Nhưng mà khi đó thống nhất không có bất kỳ ý nghĩa. Bởi vì sau khi thống nhất, Vu Minh bên này cũng không quản lý được, chỉ có thể bị người người oán trách, thậm chí ngay cả Vu Minh mình cũng sẽ dần bị mục ruỗng.”
“Chúng ta sở dĩ nghĩ hết thảy biện pháp, cũng muốn từ tinh không trở về, cũng là bởi vì... Nhiều năm như vậy, mặc dù phiêu lưu bên ngoài, nhưng mà áp lực không lớn, Vu Minh đại tân sinh xuất hiện đứt gãy nghiêm trọng, hầu như không có bất kỳ thiên tài nào xuất hiện.”
“Không có sinh tử nguy cơ, sao có đột phá?”
“Thậm chí cái đứt gãy này, một mực diễn ra cho tới bây giờ vẫn chưa bổ sung lại được. Trong toàn bộ đại tân sinh, căn bản không có người nào có thể so sánh với mười hai người chúng ta.”
“Từ sau khi trở về, nhiều năm bị tàn phá bởi chiến tranh như vậy, nhìn các ngươi dần dần cường đại, cố ý nói ra kế hoạch thiên tài bồi dưỡng, mấy quy củ kỳ quái gì mà dưới Phi Thiên thì không được ra tay các thứ... Chỉ là muốn để những lực lượng này, có thể cường đại lên.”
“Chỉ có các ngươi đánh được chúng ta, mới có thể làm cho càng nhiều thiên tài trổ hết tài năng.”
Hồng Thủy Đại Vu nói: “Mục tiêu ngay từ đầu của ta, chính là Yêu Minh! Nhưng mà, nhiều năm nỗ lực như vậy, cho tới bây giờ, khi so sánh với Yêu Minh, thực lực vẫn là chênh lệch rất lớn.”
“Nhưng tối thiểu đã gia tăng bên Nhân tộc các ngươi không ít cao thủ.”
Hồng Thủy Đại Vu lãnh đạm nói: “Trong mắt bọn ta, thì giữa chúng ta không có thù hận gì. Nhưng mà giữa bọn ta với Yêu tộc, đã có huyết thù rồi. Từ Thượng Cổ đến nay, Vu - Yêu hai tộc, không thể cùng tồn tại.”
“Mà các ngươi và Yêu tộc, cũng là không thể cùng tồn tại!”
Hồng Thủy Đại Vu khinh thường nhìn Lôi Đạo Nhân một cái, thản nhiên nói: “Còn kiểu hành vi vừa quay về đã muốn biến toàn bộ đại lục thành hậu hoa viên nhà mình của Đạo Minh, chúng ta khinh thường, càng sẽ không bao giờ làm!”
“Đương nhiên, trong bất luận trận chiến đấu nào, chúng ta cũng sẽ không lưu tình.”
“Cái chúng ta muốn là muôn đời, ái chúng ta muốn, cho tới bây giờ cũng không phải thứ ở trước mắt!”
Sắc mặt Hồng Thủy Đại Vu có chút tịch liêu: “Có lẽ các ngươi không hiểu, nhưng mà một ngày nào đó, các ngươi sẽ hiểu thôi.”
Tả Trường Lộ yên lặng gật đầu.
Hồng Thủy Đại Vu nói lời này, làm cho tất cả mọi người, thậm chí bao gồm mười một Đại Vu, đều là bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc trước ba đại lục đánh nhau, đế định minh ước, tuy rằng cảm giác cũng là có chút dễ dàng ngoài dự liệu; nhưng lúc ấy dù sao cũng phải bỏ ra cực lớn hi sinh mới làm được.
Cho nên cũng không cảm thấy gì nhiều.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc ấy... đích xác là Vu Minh có ý nhường.
“Bội phục, Hồng huynh.” Tả Trường Lộ nói câu bội phục này, chính thức phát ra từ nội tâm.
Hồng Thủy Đại Vu nhàn nhạt cười cười: “Đương nhiên, chúng ta chiến đấu, ta cũng sẽ không lưu tình. Nhất là võ giả toàn bộ đại lục phía dưới chúng ta... Vì vậy, không có ân tình, cũng không có cái gì mà mắc nợ. Chúng ta có mục đích của chúng ta, các ngươi cũng có mục đích của các ngươi.”
“Mục đích của chúng ta là muôn đời, mục đích của các ngươi, là sinh tồn.”
Tả Trường Lộ than thở không thôi.
Người đứng đầu trong mười hai Đại Vu, quả nhiên không phải hư danh nói chơi.
Hồng Thủy Đại Vu nhìn Tả Trường Lộ, nói: “Lúc trước, chúng ta có thể khống chế. Nhưng mà, huyết nhục cối xay hình thức mở ra, tiếp theo phải đánh như thế nào, chúng ta cũng sẽ khống chế không được, vì vậy... nuốt chửng toàn bộ Nam quân của các ngươi, cũng không phải là chuyện không thể đâu đấy.”
Tả Trường Lộ trầm ngâm một chút, rồi nói: “Nếu như thế, lập tức điều Nam Chính Càn chính thức trở về Nam quân.”
“Khụ khụ...” Tả Lộ Thiên Vương nói: “Nam Chính Càn cầu ta một chuyện...”
Tả Trường Lộ trợn mắt một cái, nói: “Được rồi, lát nữa ta sẽ cho hắn ra khỏi danh sách đen.”
“Ha ha...” Ngô Vũ Đình bật cười.
Bên kia, Du Đông Thiên cũng hơi tái mặt: “Cái này... Thím à, tiệc của nhà chúng ta... Chừng nào thì bắt đầu?”
Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, nói: “Tiệc... bây giờ thực lực của Đa Đa chó và Niệm Niệm mèo vẫn chưa đạt tới tình trạng có thể ăn những vật kia... bắt đầu sớm quá làm gì? Sao, ngươi đã nôn nóng không thể chờ đợi được rồi à?”
Du Đông Thiên ho khan một tiếng: “Không phải, chỉ là nhưng ‘nguyên liệu nấu ăn’ mà ta lấy được này... Có phải nên giao cho thím trước không?”
Ngô Ngọc Đình trợn mắt trừng hắn một cái, nói: “Nguyên liệu nấu ăn đã tìm được đủ rồi à? Nhìn không ra tên nhóc ngươi cũng có bản lĩnh phết đấy chứ!”
Bên kia, một đám cao tầng Đạo Minh, Vu Minh ngay ngắn trợn mắt nhìn qua bên này.
Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, vỗ một cái lên đầu Du Tinh Thần.
“Vì sao lại đánh ta?”
Trích Tinh Đế Quân cảm thấy không hiểu nổi, quá oan rồi, lão tử rõ ràng chả làm cái gì cả, còn chẳng nói lấy một câu, sao tự nhiên lại bị đánh...
“Còn muốn hỏi vì sao, không thấy được con của ngươi lấy ta ra làm bia đỡ đạn đấy hả?”
Ngô Vũ Đình hừ một tiếng nói: “Hiện tại tu vi của ta vẫn chưa trở về, không đánh được hắn, thế nên cũng chỉ có thể đánh ngươi, để ngươi trở về tự giáo dục con trai mình, cho hắn biết thế nào là có giáo dục, hừ, nhà của ngươi dạy dỗ con cái kiểu gì ấy, đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn, lão tử gấu đen hỗn đản!”
Ngô Vũ Đình mắng: “Cái nồi đen này đều ụp hết lên đầu ta rồi!”
Du Đông Thiên nhất thời mặt như màu đất.
Du Tinh Thần căm tức mà nói: “Cái nồi này ta cũng không cõng, hắn có tiền đồ như vậy, còn không phải do chị dâu người dạy dỗ tốt quá sao? Con của ta, đủ loại hành vi ác liệt, có cái nào mà không phải là học từ thói quen của ngươi đâu chứ? Mới nửa tuổi ngươi đã ném hắn xuống ao đi bơi, kết quả thể mầ biết bơi thật luôn... Vì vậy ngươi đặt luôn cho hắn cái tên Tiểu Ngư... Sau đó mẹ hắn mất, vẫn luôn là ngươi nuôi dưỡng hắn, thế là hắn học được cái nết vô pháp vô thiên đấy, bây giờ lại nhớ tới bảo ta quản giáo con trai, hắn khốn nạn cũng là do người khác, đâu có liên quan gì tới ta đâu!”