Ngô Vũ Đình nghe vậy cũng hừng hực giận dữ, thế là đầu của Trích Tinh Đế Quân lại được chào đón cơn mưa tát: “Con của ngươi phạm sai lầm, ta tìm người làm cha như ngươi thì có gì sai? Có gì sai? Có gì sai, hở?! Ngươi sao lại thành cõng nồi rồi, ngươi nói, ngươi nói đi, ngươi nói ta nghe coi!”
Liên tục ba cái bép bép bép.
Trích Tinh Đế Quân nén giận, dùng một loại ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn con mình, nghiến răng nghiến lợi thở hồng hộc: “Đồ nghịch tử... Ngươi chờ đấy cho lão tử!”
Chọc ra phiền toái lớn như vậy, làm cho lão tử bị đánh hói cả đầu ngay trước mặt toàn bộ cao tầng đại lục!
Xem ra, đúng là phải tăng cường lực độ gia giáo mới được.
Du Đông Thiên vẻ mặt tuyệt vọng.
Hắn đã cướp đồ của Vu Minh và Đạo Minh, cao tầng của cả hai đại lục cũng đều tràn đầy nộ khí đối với hắn; lúc nào cũng muốn tìm hắn gây chuyện; lúc này mới thông minh phát huy kỹ năng ném nồi trời sinh, thế nên hắn chủ động hỏi Ngô Vũ Đình chuyện tổ chức tiệc.
Tỏ vẻ: Các ngươi thấy chưa, đây không phải ý của ta thấy chưa? Các ngươi không thể trách ta thấy chưa? Ta cũng là bị người sai khiến, bất đắc dĩ...
Quả nhiên, Ngô Vũ Đình nói vậy, cơn giận của cao tầng hai đại lục cũng đã giảm đi một nửa.
Nhưng mà, cái nồi này tuy rằng thành công quăng đi rồi, nhưng mà một cái nồi khác càng to càng nặng hơn lại đè lên đầu hắn!
Hơn nữa, người ngang nhiên ụp cái nồi này, lại chính là cha ruột của hắn, trốn cũng không dám trốn, động cũng không dám động.
Bây giờ hắn biết phải làm sao đây?
Đối diện với ánh mắt hừng hực như muốn trói mình lại ‘giáo dục’ từ đầu của cha mình, hai cái đùi của Du Đông Thiên đều đang run lẩy bẩy.
Lần này là thật sự tự đẩy bản thân vào chỗ chết rồi...
Mình sao lại ngu ngốc tới mức dám ném nồi lên đầu vị kia tổ tông kia cơ chứ, quả nhiên là tự gây nghiệt không thể sống mà!
Lời lẽ chí lý, cổ nhân quả thật không lừa ta!
Du Đông Thiên bên này lạnh run, sau khi Băng Minh Đại Vu trực tiếp bị chà đạp thành không ra thể thống gì...
Lần gặp gỡ này của các cao tầng, tại rất nhanh đi tới trạng thái kết thúc.
Lần hội nghị này kết quả viên mãn, mọi người đều rất vui vẻ, tâm trạng cũng phấn chấn hơn hẳn; dưới sự chủ trì của cao tầng mấy phương hướng, Ngự Tọa Tuần Thiên và Hồng Thủy Đại Vu còn có Lôi Đạo, thân thiết hội đàm về vấn đề tương quan tới di tích, hơn nữa chỉ mới vấn đề di tích đã tiến hành bố trí sơ bộ của riêng phần mình, hơn nữa trao đổi quan điểm đối với chuyện Yêu Minh sắp trở về, ba bên đều cảm giác, lần này Yêu Minh trở về, nhất định sẽ làm cho tất cả mọi phương phải chú ý.
Vì vậy thủ lĩnh ba bên, triển khai thân thiết hữu hảo hội đàm về vấn đề Yêu Minh trở về, hơn nữa còn quyết định bố trí và an bài tiến thêm một bước.
Sau khi hội nghị kết thúc, Ngự Tọa Tuần Thiên nhiệt tình mời, Hồng Thủy Đại Vu cũng cởi mở đồng ý lời mời tha thiết của Ngự Tọa, cũng thân thiết biểu thị, nhất định phải mở mang tầm mắt một chút, ừm, chùy của con trai Ngự Tọa.
Đây là một lần hội nghị xưa nay chưa từng có, đây là một lần hội nghị có ý nghĩa trọng đại, chính là vì lần hội nghị này, liên quan đến tiền tuyến, đến tương lai của nhân loại, đến... Tóm lại chính là rất nhiều rất nhiều...
Sáng Thế Thần biểu thị, về đoạn này, hắn không chịu nổi nữa.
Vì vậy tuyên bố, hội nghị kết thúc mỹ mãn.
Không gian bóp méo một cái, hết thảy khôi phục bình thường, ừ, phải nói là khôi phục bình thường.
Trừ bọn họ ra, tất cả mọi người, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú theo dõi chương trình, dù sao thì vào lúc này, đây mới là trọng điểm chú ý của mọi người, tiết mục áp trục.
Băng Minh Đại Vu cũng được thả ra, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình.
Tả Tiểu Đa theo bản năng dụi dụi mắt.
Ta có phải bị hoa mắt không?
Quần áo trên người của người mặc đồ trắng kia sao lại nhiều nếp nhăn như vậy?
Hơn nữa cả người thoạt nhìn có vẻ rất là yếu ớt...
Thật đáng thương.
Hình như là bị hơn mấy chục hai bàn tay to trùng trùng điệp điệp chà đạp qua, nghiền ép, ừ, nghiền ép không phải hình dung từ ấy, thế nhưng mà, làm sao lại thế được nhỉ, rõ ràng chỉ mới có một lát, sao nhanh như vậy được?!
Hắn nào biết rằng, những gì mình chứng kiến, rõ ràng là chân tướng, người nào đó thật sự đã bị vài hai bàn tay to, bàn tay khổng lồ chà đạp, nghiền ép!
Trên sân khấu, âm vang âm nhạc vang lên; lại một tiết mục bắt đầu.
Mà Tả Tiểu Đa đột nhiên lại phát hiện, mấy người ở hai bên trái phải, vậy mà lại kéo nhau ra về rồi.
Tới về sau, chỉ còn lại mỗi ba người.
Một người mặc bộ đồ màu đỏ, một người quần áo màu xanh, còn có người có vóc dáng cao nhất, đầu đầy tóc rối kia nữa.
Những người khác, trong nháy mắt đều đã rời đi hết.
Lại kế tiếp cũng chẳng có gì đáng để nói, hay nói cách khác là quá mức bình thường, tất cả mọi người là tập trung tinh thần xem chương trình, tiết mục cuối cùng, là bài ‘Trời đổ cơn mưa máu’ của Cô Lạc Nhạn.
Cô Lạc Nhạn tuy rằng không có tới, nhưng là ca khúc của nàng, vẫn như cũ là áp trục.
Gần đó có người thấp giọng nghị luận: “Nghe nói Cô Lạc Nhạn đi tiền tuyến biểu diễn để lấy tiền cứu tế rồi, nếu không lần này cũng sẽ đến... Lần này không có may mắn được nhìn thấy rồi.”
“Nghe nói lần này, Cô Lạc Nhạn còn phát hành ca khúc mới đây...”
“Hâm mộ ghê...”
Thì ra là thế.
Bài hát kết thúc.
Những người ở trên khán đài khác cũng đều lần lượt di chuyển tới lối ra.
Một hồi lâu sau sau... cả nhà Tả Tiểu Đa đi trên đường về nhà.
Lúc này rõ ràng đã phải là buổi tối, nhưng đi một hồi, Tả Tiểu Đa đột nhiên phát hiện, xung quanh dường như không thích hợp.
Xung quanh chỗ nào cũng đều là nhiều sương mù, bốn phía vốn nên là nhà cao tầng, vậy mà trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh...
Theo sương mù dày đặc tiếp tục bốc lên, quả là đến tình trạng đưa tay không thấy được năm ngón.
Mà cái này, đã không phải là không thích hợp, mà là... Quá không được bình thường!
Tả Tiểu Đa rợn da gà bừng tỉnh: “Bị trúng kế rồi!”
Hắn căn bản cũng không biết rõ phát sinh biến hóa từ lúc nào, vừa nãy bốn phía rõ ràng còn là nghê hồng cao sáng, sao đột nhiên lại tiến vào cái khu vực quỷ dị này rồi.