Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1407 - Chương 1407: Nhỏ Máu Nhận Chủ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1407: Nhỏ máu nhận chủ

Hồng Thủy Đại Vu hừ lạnh một tiếng, mắng: “Các ngươi lúc ấy quả thực là đầu óc heo!”

Liệt Hỏa Đại Vu giẫm chân kêu oan: “Chúng ta làm sao lại biết ngươi và tên họ Tả kia đều ở cái thành nhỏ kia? Hắn mang theo ký ức, ngươi lại không có, cũng chẳng truyền về tí tin tức nào, bị người ta gài bẫy chơi như tên ngốc... Tên họ Tả kia sẽ càng không nói với chúng ta...”

Hồng Thủy Đại Vu nhìn Liệt Hỏa Đại Vu.

Ánh mắt kỳ dị.

Cái tên khốn này, đây là Băng Minh đóng giả đấy hả?

Chẳng lẽ loại tính cách này lại còn có thể truyền nhiễm?

“Lão đại, ta sai rồi...” Liệt Hỏa cúi đầu nhận sai.

Hồng Thủy Đại Vu trên dưới đánh giá bảy, tám lần.

Thật sự hắn cũng không giận.

Bởi vì cảm giác tò mò của hắn đã át cả sự tức giận đi rồi... hắn rất tò mò, có phải cái tên này, trao đổi thân thể với em vợ mình rồi không...

Thôi bỏ đi, hôm nay tâm trạng đang vui.

“Lúc ấy, còn không bằng tặng cho đối phương một cái ân tình... Thế cục bây giờ chính là, Tả Tiểu Niệm Phượng Mạch xung hồn thành công, mà Sát Phá Lang chú định hủy diệt. Bởi vì bọn họ đắc tội phượng mạch chi chủ, không giết được phượng mạch chi chủ, ắt bị phản phệ!”

Hồng Thủy Đại Vu cười nhạt cười: “Loại thiên tài có thế nghiền ép cùng thế hệ thế này; giống như là mệnh trung chú định trong truyền thuyết, tự thân đều đã mang thành viên tổ chức của mình...”

“Mà loại nhân vật này trưởng thành, thành viên tổ chức cũng đều sẽ đi theo trưởng thành; một khi trưởng thành, chính là quái vật khổng lồ uy lăng thiên hạ...” (quản điểm về số mệnh này cảm, tham khảo truyền thuyết một trăm ma tinh hạ phàm -Thủy Hử, thành viên tổ chức lịch đại khai quốc các đế vương... Không phải ta bịa chuyện.)

“Mà đây chính là khí vận thương thiên!”

Hồng Thủy Đại Vu nhìn Liệt Hỏa Đại Vu, đôi mắt thâm trầm: “Ngươi hiểu chưa?”

“Ta hiểu rồi!”

Liệt Hỏa Đại Vu hít một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn có thể nghe ra hàn ý mang nặng tính cảnh cáo trước giờ chưa từng có trong giọng nói của lão đại.

Cho dù đã trở lại biệt thự, lòng Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm vẫn còn sợ hãi.

Bọn họ mặc dù thiên phú hơn người, được trời ưu ái, những chuyện đã gặp, đã thấy trong đời vượt xa những người bạn đồng lứa, nhưng mà, với kinh nghiệm và số tuổi của hai người, cũng chỉ mạnh hơn người đồng lứa một chút mà thôi.

Khi gặp phải chuyện vượt ra ngoài khả năng khống chế của bản thân, ứng đối chưa thể chu toàn được, giống như tình hình bây giờ, bọn họ cũng sẽ sợ, cũng sẽ e ngại, sau đó cũng sẽ nghĩ mà sợ, nửa đêm cũng sẽ bừng tỉnh vì ác mộng!

“Đối phương nếu đã đi, thì sẽ không trở lại nữa, bọn họ cũng là người có thân phận, một kích không trúng, thì cũng sẽ không đeo bám nữa.”

Tả Trường Lộ an ủi: “Cơ bản là sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Trải qua chuyện hôm nay, hai người các ngươi cũng sẽ càng hiểu rõ hơn đạo lý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, vậy nên hãy tranh thủ thời gian tu luyện, nâng cao tu vi lên; ừm, Tiểu Đa, bạn của cha cũng sắp tới rồi, chờ nửa tiếng nữa ngươi qua đây lấy lại Diệt Không Tháp, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là được.”

“Dạ.”

Bây giờ Tả Tiểu Đa quả thật cảm giác sức lực toàn thân đều bị đào rỗng, trận chiến vừa rồi, không chỉ là tâm mệt mỏi, càng thêm thân thể mệt mỏi, cơ hồ đã tiêu hao đến cực hạn.

Bây giờ, quả thật vô cùng cần thiết phải nghỉ ngơi, từ khi mình nhập đạo tu hành có thành tựu đến nay, thực sự chưa có lần nào mệt mỏi như thế này...

“Cảm ơn cha... Vậy ta về phòng nghỉ ngơi một chút đây.”

Tả Tiểu Đa quay người, ôm eo Tả Tiểu Niệm, vẻ mặt đau khổ nói: “Chị Niệm Niệm, ngươi đến xem cái lưng của ta một tí với, vừa nãy lúc đối chiến bị đối phương đánh một cái, hẳn là bị gãy xương mất rồi... Lúc ấy binh hung chiến nguy, mặc dù nghe thấy rắc một tiếng, nhưng cũng không rảnh mà để ý, cũng chỉ có thể tập trung tinh thần liều mạng, bây giờ buông lỏng tinh thần, mới cảm thấy đau ơi là đau, ui da, đau chết mất...”

Tả Tiểu Niệm nghe vậy thì giật nảy mình: “Sao ngươi không nói sớm? Chớ lộn xộn, ta dẫn ngươi đi trị thương!”

Không nói hai lời, trực tiếp một cái ôm công chúa, ôm lấy Tả Tiểu Đa, dùng nguyên khí cố định eo Tả Tiểu Đa, bảo vệ chu đáo, lòng như lửa đốt.

Tả Tiểu Đa nằm trong ngực Tả Tiểu Niệm lẩm bẩm, gương mặt thoải mái tựa vào nơi mềm mại, để nàng bế mình đi.

Sau lưng, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình bốn mắt nhìn nhau, cạn lời.

Ngô Vũ Đình bất lực nói: “Thấy con của ngươi dùng chiêu trò chưa? Giống hệt ngươi năm đó lừa gạt ta, không sai tí nào, giống nhau như đúc, không phải ngươi bí mật truyền dạy đấy chứ...”

Tả Trường Lộ cũng là một mặt ngơ ngác: “Ngươi có thể đừng chuyện gì cũng đều liên tưởng đến ta được không? Thế sao không nói Niệm nhi ôm công chúa đi, còn không phải giống ngươi năm đó như đúc là gì...”

“Ha ha... Dù sao là cha nào con nấy, hai người không có một ai tốt, hai mẹ con chúng ta kiểu gì cũng bị hai người các ngươi chiếm tiện nghi!”

Ngô Vũ Đình một mặt xem thường, quay người đi vào phòng ngủ.

Tả Trường Lộ đi theo vào: “Làm sao mà hai người chúng ta không có một ai tốt được, bộ mình ta mà đẻ được chắc? Chẳng lẽ không thể là giống mẹ nó được à? Cái tiêu chuẩn kép này của ngươi lố quá đi thôi, chuyện tốt gì cũng đều là của ngươi...”

“Họ Tả kia, hôm nay ngươi to gan rồi ha...”

Cửa phòng bịch một tiếng đóng lại.

Đi tới phòng ngủ Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Niệm mặt mũi tràn đầy sốt ruột, nhẹ nhàng đặt Tả Tiểu Đa xuống: “Đâu, bị thương chỗ nào, nhanh cho ta xem một chút.”

Tả Tiểu Đa một mặt đau đớn lắc mông: “Ngươi vừa rồi bế ta làm gì, ngươi vừa rồi bế một cái, hình như là đụng phải, giờ lại càng đau...”

Tả Tiểu Niệm cảm thấy càng thêm lo lắng, luôn miệng nói: “Sao ngươi không nói sớm, ngươi phải nói sớm chứ, mau, cho ta xem nào...”

Tả Tiểu Đa có vẻ như tùy ý vung tay lên, đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tả Tiểu Niệm, toàn thân cơ hồ đều treo ở trên người Tả Tiểu Niệm, từng bước một xê dịch tới bên giường, đau khổ kêu: “Đau quá, đau quá...”

Tả Tiểu Niệm cẩn thận đỡ lấy hắn: “Đau thì chớ lộn xộn, ta xem một chút, ta xem thế nào nào...”

Bất tri bất giác đến bên giường, Tả Tiểu Đa hai tay ôm eo Tả Tiểu Niệm, nói khẽ: “Niệm Niệm mèo...”

Tả Tiểu Niệm khẽ giật mình: “?”

Bình Luận (0)
Comment