Vừa ngẩng đầu, bờ môi đã bị ngăn chặn, lập tức chỉ cảm thấy thân thể nghiêng một cái, cả người đã bị Tả Tiểu Đa áp đảo trên giường.
“Bại hoại... Bại hoại... Cẩu... Đát...”
Đến lúc này, Tả Tiểu Niệm đương nhiên đã biết mình bị trúng kế; nhưng lại không có tâm tư phản kháng nào...
Tiểu Đa nói rồi, hôn phu hôn thê ôm hôn nhau là rất bình thường, chỉ cần không tiến hành một bước cuối cùng, thì cũng không có gì lớn lao...
Nàng lên mạng tìm hiểu, tình lữ làm những điều này là rất bình thường, chỉ cần không tiến hành một bước cuối cùng, thì cũng không có gì lớn lao thật...
Một hồi lâu sau...
Tả Tiểu Niệm đỏ mặt, thở hổn hển đẩy hắn ra: “Ngươi còn không đi lấy Diệt Không Tháp đi... Cần phải tranh thủ tu luyện, cảm giác bất lực, cục diện toàn diện mất khống chế như hôm nay, còn chưa chịu đựng đủ sao?”
Tả Tiểu Đa có chút không thỏa mãn, năn nỉ: “Cũng không vội tại nhất thời, khổ nhàn kết hợp mới là đúng lý, cho ta sờ sờ thêm tí thôi...”
“Không được!”
“Chỉ một chút thôi...”
“Không được!”
Tả Tiểu Niệm cưỡng đề nguyên khí, lập tức bay ra ngoài, che ngực, mặt mũi ửng đỏ: “Cẩu Đát, ngươi đừng ép ta... Ta... Ta... Ta sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi... Nhưng mà, không phải bây giờ.”
Tả Tiểu Đa chu môi, nũng nịu: “Chị Niệm Niệm ~~~ “
Tả Tiểu Niệm nhất không nhìn nổi cái gương mặt làm nũng này, bản năng trong lòng mềm nhũn, nhưng vẫn cưỡng ép khống chế, xoát một cái, dứt khoát từ cửa sổ bay đi: “Nhi nữ tình trường mới là không vội tại nhất thời, ngươi suy nghĩ một chút cường địch ban nãy... Nếu như chúng ta không thể mau chóng mạnh lên... Làm sao bảo vệ cha mẹ? Làm sao bảo vệ lẫn nhau?”
Tả Tiểu Đa không khỏi thở dài: “Được rồi...”
Thế là hậm hực bò dậy đến phòng cha mẹ lấy Diệt Không Tháp.
Tả Tiểu Đa mộng đẹp khó thành nên than thở liên tục, xuất ra Linh Miêu kiếm, nhẹ nhàng đâm một cái trên đầu ngón tay mình, vết đâm cũng chỉ lớn hơn vết muỗi cắn một tí, nhưng máu tươi đã rỉ ra.
“Tự mình động thủ, vẫn có chút đau...”
Tả Tiểu Đa thở dài, nhỏ máu tươi lên Diệt Không Tháp: “Là ai nói thành cao thủ cắt thịt sẽ không đau... Tên kia thật xứng đáng bị đánh đít...”
Từng giọt máu tươi bị hắn nặn ra.
Tả Tiểu Niệm chẳng biết đã trở về từ lúc nào, đang một mặt tò mò nhìn, mắt thấy máu tươi kia nhỏ lên Diệt Không Tháp, lập tức bị hấp thu.
Theo từng giọt máu tươi nhỏ xuống, từng giọt bị hấp thu, tựa như không còn dấu vết...
Tả Tiểu Đa không khỏi có mấy phần hối hận, vừa nãy xuống tay quá nhẹ, nên miệng vết cắt quá nhỏ, bây giờ Tả Tiểu Niệm ở bên cạnh, nếu lại cẩn thận đâm một cái nữa, cứ có cảm giác mất mặt, quá mất mặt.
Vì vậy nói: “Niệm Niệm mèo, đến, giúp ta đâm một chút.”
Tả Tiểu Niệm lấy ra một thanh chủy thủ, căng thẳng khẽ đâm một cái lên vết cắt cũ...
Rốt cục lượng máu chảy ra cũng đã nhiều hơn, trước trước sau sau, khoảng chừng nửa bát máu tươi đã nhỏ xuống, nhưng Diệt Không Tháp vẫn như cũ không có dấu hiệu gì là đã thu nạp hoàn tất, đến bao nhiêu hấp thu bấy nhiêu, cứ nhỏ xuống là hấp thu sạch sẽ, hệt như cái hang không đáy.
Hai người thấy thế đều có chút sốt ruột, làm sao nhỏ máu nhận chủ lại cần nhiều máu tươi như vậy?
Tu luyện tới tình trạng này của Tả Tiểu Đa, sức khôi phục của cơ thể quá mạnh, đã dùng đao cắt qua bảy tám lần, sao mà vẫn chưa đủ...
Tả Tiểu Đa nhe răng trợn mắt, này là đau thật, so với áp súc chân nguyên đường gai, đây là một loại đau đớn hoàn toàn khác biệt tính chất.
Cuối cùng...
Phía trên Diệt Không Tháp đột nhiên phát ra hồng quang mịt mờ...
Tả Tiểu Đa mừng rỡ, lại đâm một cái trên tay mình, gương mặt vặn vẹo kêu thảm một tiếng, máu tươi lại lần nữa ào ào tràn ra, tựa như dòng suối nhỏ róc rách chảy ra.
Tức thời, hồng quang càng thêm nồng đậm...
Lại qua thật lâu, hồng quang đại thịnh, toàn bộ Diệt Không Tháp xoay tròn bay lên hư không, hóa thành một đạo hồng quang, lặng yên bay lên cổ tay phải Tả Tiểu Đa, dung nhập vào trong đó.
“Thật là thần kỳ!”
Tả Tiểu Niệm nắm lấy tay phải của Tả Tiểu Đa, cẩn thận xem xét, chỉ thấy trên cổ tay nhiều thêm một cái hình xăm tiểu tháp, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Tả Tiểu Đa tâm niệm khẽ động, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái không gian, phương thức tiến vào lại hơi khác lúc trước.
Tả Tiểu Đa theo bản năng kéo tay Tả Tiểu Niệm đi vào.
Hai người đi vào dễ dàng, nhưng lúc Tả Tiểu Niệm muốn đi ra, lại phát hiện mình không ra được.
Trải qua mấy lần thử nghiệm, hai người phát hiện, chỉ có khi Tả Tiểu Đa đồng ý cho Tả Tiểu Niệm ra ngoài, Tả Tiểu Niệm mới có thể ra, mà một khi đi ra ngoài, muốn tự tiến vào là không vào được.
Những tình hình này đều cho thấy, Diệt Không Tháp này, đã biến thành đồ vật thuộc quyền sở hữu của một mình Tả Tiểu Đa.
Những người khác, sẽ không thể sử dụng được.
“Thật tốt!”
Tả Tiểu Niệm một mặt hâm mộ.
“Chờ có cơ hội, cũng lấy cho ngươi một cái.” Tả Tiểu Đa cười hi hi.
“Cần nhiều như vậy làm gì? Có cái này cũng đủ hai ta dùng rồi.”
Tả Tiểu Niệm nói: “Bắt đầu luyện công đi.”
“Được.”
Một đêm ở bên ngoài, bên trong Diệt Không Tháp lại là gần mười ba ngày trôi qua; Tả Tiểu Đa tu luyện một vòng, trực tiếp hút sạch Long Huyết phi đao; sau đó, Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm cũng tiêu hao không ít...
Đến cuối cùng, phòng luyện công dùng Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm xây nên, xoạt một cái, đã sập nửa bên.
Biến cố đột nhiên đến, hai người không khỏi chật vật muôn dạng trốn thoát.
Nhìn đối phương một mặt đầy bụi đất, nhưng lại cảm thấy thú vị, bèn nhìn nhau cười.
“Sao rồi?”
“Hai mươi mốt lần áp chế.” Tả Tiểu Đa hít một hơi: “Cũng sắp đến cực hạn rồi.”
“Vậy bây giờ có thể dùng Cửu Tiêu Linh Tuyền rồi chứ?”
“Hẳn là còn có thể đợi thêm mấy vòng, ta cảm giác cực hạn hẳn là khoảng hai mươi chín hoặc ba mươi lần.” Tả Tiểu Đa trong lòng thầm tính toán phán đoán.
“Được. Ta bên này còn phải đợi rất lâu, ta vừa mới đến đỉnh Hoá Vân, còn chưa bắt đầu lần áp súc thứ nhất cơ.”
“Không có gì không có gì, từ từ sẽ đến, có Diệt Không Tháp, cái chúng ta có là thời gian.”
“Ô ô...” Một tiếng gầm non nớt đột ngột vang lên.
Hai người Tả Tiểu Đa quay đầu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất Diệt Không Tháp, nhiều thêm hai chú hổ con.
Hai chú hổ lông vàng xù xù đi tới; rất là đáng yêu, trong đó có một con trên lỗ tai có chút lông đen...
“Woaaa, các ngươi ra rồi hả?” Tả Tiểu Đa lập tức vui vẻ.