Đôi hổ con này, chính là đôi Kiếm Sí Hổ kia, nguyên bản Kiếm Sí Hổ mấy ngàn cân, bây giờ nhìn vóc người, mỗi một con nhiều nhất cũng chỉ chừng hai ba cân, vô cùng đáng yêu.
Mà lúc này, đôi vợ chồng hổ đang hoảng sợ nhìn hai người Tả Tiểu Đa.
Chuyện vẹo gì thế này?
Chúng ta làm sao lại đột nhiên... Nhỏ đi rồi?
Hai con Kiếm Sí Hổ, thất kinh, hoảng sợ, mông lung, không hiểu.
...
Chuyện gì vậy nè trời, chúng ta chẳng phải chỉ ăn cái thứ đồ hấp dẫn kia thôi sao... Sau đó đậu phong nhà nó đột nhiên từ nam nữ trưởng thành, mà lại còn là loại trưởng thành mà con cháu đầy đàn... Hóa thành hai cái cute hột me này...
Hổ chồng nhìn một chút bản thân, rồi lại nhìn một chút vợ mình, có một loại cảm giác muốn khóc... Bây giờ, hai ta cộng lại, cũng chả to bằng ‘thằng em’ của ta lúc trước... phải làm sao bây giờ?
Mà lại, loại kia, chính là loại cảm xúc kia, hoàn toàn không thể ‘chào cờ’ được nữa...
Ôi đậu xanh, thế là niềm vui thú lớn nhất cuộc đời hổ cứ như vậy không còn nữa rồi sao?
Trời ơi, đất hỡi, ta hứa sẽ không tiếp tục tham ăn nữa, đừng lấy đi niềm vui thú lớn nhất cuộc đời hổ như vậy!
“Thật đáng yêu.” Tả Tiểu Niệm vừa nhìn đã thấy thích.
Con gái đều thích mấy thứ bé bé xinh xinh, nhất là mấy chú hổ nhỏ, còn không lớn bằng con mèo thế này... Thật sự là, đáng yêu đến bạo.
Hoàn toàn không có sức đề kháng.
“Ngao ô...” Hổ đực xù lông.
Hổ cái xem ra lại bình tĩnh hơn chồng mình nhiều; nhất là khi nhìn thấy Tả Tiểu Đa, thì lại càng thêm yên tâm.
Có người tốt ở đây!
Vậy thì đồng nghĩa với sẽ không có chuyện gì!
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm một người một con, bế như bế hai con mèo nhỏ, vai sóng vai ra khỏi Diệt Không Tháp.
Trước tiên là đi đến phòng Tả Trường Lộ.
“Cha, cha ơi, hổ con ấp ra rồi nè.” Tả Tiểu Đa rất hí hửng bẩm báo.
“...”
Hai vợ chồng Tả Trường Lộ đồng thời cạn lời.
Hổ con của nhà ngươi là ấp ra á?!
“Cũng được đấy.”
Tả Trường Lộ nhìn lên hai con Kiếm Sí Hổ- một đực một cái trước mặt; bẩm sinh lợi kiếm và điiu cánh, đã biến mất không thấy; bây giờ cũng chỉ giống hệ hai chú mèo con đáng yêu.
“Thế mà hoàn toàn rút đi huyết mạch phàm hổ, tương lai rất có hi vọng...”
Tả Trường Lộ gật gật đầu: “Hai người các ngươi, mỗi người một con, trước định ra khế ước linh thú; chờ tới lúc ta và mẹ của ngươi đi, sẽ mang hai đứa nó đi, cẩn thận dạy dỗ giúp các ngươi.”
“Ta muốn hổ cái!” Tả Tiểu Đa nhấc tay.
“Không được!” Tả Tiểu Niệm trừng mắt một cái: “Ngươi có ý gì?”
“Ta muốn con đực!” Tả Tiểu Đa lập tức đổi ý, quả nhiên biết nghe lời phải.
Sợ vợ, là một loại thái độ, sợ vợ , là một loại trí tuệ, sợ vợ, là một loại lấy lui làm tiến... Ừm, là như vậy.
“...”
Ngô Vũ Đình không còn gì để nói.
Thế là quyết định xong, con cái là của Tả Tiểu Niệm, con đực là của Tả Tiểu Đa.
Không để ý hai chú hổ con nhe răng phản đối, Tả Tiểu Đa trực tiếp lấy đao ra, vẽ khế ước lên trán hai con hổ.
Làm học sinh lưu ban năm năm, những tri thức cơ sở này Tả Tiểu Đa vẫn là rất rõ ràng.
Hai đạo hư ảo quang ảnh đúng hạn hiển hiện, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cùng cắt đầu ngón tay mình, nặn ra một giọt máu, nhỏ vào vòng sáng nhất ngay trung tâm.
Trong nháy mắt, vòng sáng đột nhiên co vào, hơn phân nửa tiến vào cơ thể hổ con, gần một nửa khác, thì tiến vào cơ thể Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm.
Ngay khi vòng sáng biến mất, hai bên tựa hồ có cảm ứng, dường như mình và chú hổ trước mặt sinh ra mối liên hệ nào đó, có một loại cảm giác rất rõ rệt: mình chỉ cần dùng ý niệm phát ra mệnh lệnh, là có thể ra lệnh cho mình chúng.
Hổ đực kêu ô ô, nhe răng trợn mắt nhìn Tả Tiểu Đa.
Hiển nhiên là không cam lòng, không phục, tâm không phục, miệng càng không phục.
Mà hổ cái lại ngoan ngoãn hơn nhiều, đang nằm trong lòng Tả Tiểu Niệm bắt đầu bán manh, rất là thức thời.
Tả Tiểu Niệm rất có cảm giác thành tựu: “Cẩu Đát, sao con hổ này của ngươi không nghe lời gì vậy.”
“Không nghe lời? Dễ thôi.”
Tả Tiểu Đa bay lên, một phát đá hổ đực bay ra ngoài bảy tám mét, bụp một tiếng đụng vào tường: “Nghe lời không!?”
Hổ đực kêu ô ô.
Dù nói thế nào, ta cũng đã từng là hổ vương, ta còn có thể bị ngươi đe dọa?
Cho ngươi biết bản vương uy vũ không khuất phục!
“Ngao ô...”
Tả Tiểu Đa lại đá, đá, đá...
Đá như đá bóng, đá hổ đực lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Nhưng hổ đực thật sự có cốt khí, kiên quyết không khuất phục, ngươi thừa dịp ta nhỏ yếu, ký kết khế ước, có gì tài ba?
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, xoát một tiếng lấy ra Linh Miêu kiếm, xách hổ đực lên, nói: “Nếu dạy thế nào cũng không nghe lời, thì giữ lại cũng vô dụng, dù sao chị Tiểu Niệm có một con cũng đủ rồi, ta cũng không cần cái thứ lì lợm chướng mắt này, giết ăn thịt đi.”
Dứt lời, không lưu tình chút nào, một kiếm đâm xuống, mũi kiếm thẳng tắp đâm vào cổ hổ đực, máu tươi lập tức phun tung toé ra.
Một kiếm này đột ngột đến cực điểm, mấy người ở đây thật sự đều không ngờ.
“Ngao! Ngao ngao! Ngao ngao ~~~” Hổ đực liều mạng giằng co: “Ngao ngao ~~ “
Nó phục rồi!
Gia hỏa này là thật sự muốn giết chết ta.
Cái sát ý này rất chân thật, gia hỏa này đã đâm mình rồi... nếu còn không phục ta sẽ xong đời luôn.
“Nó phục rồi.” Tả Trường Lộ nói: “Không cần giết nữa đâu.”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, ngón tay chọt chọt lên đầu hổ đực, làm đầu nó ngửa ngửa ra sau: “Cứng đầu! Ngươi nói ngươi tiện không chứ? Hả? Nói năng nhẹ nhàng hợp tác thì không chịu? Không phải đánh gần chết mới chịu?!”
Hổ đực tủi thân ngồi xổm trên mặt đất nức nở.
Ta cũng không muốn.
Ta cũng chỉ là muốn tranh thủ chút chỗ tốt thôi mà.
Nhân loại các ngươi và linh thú ký kết khế ước, ai mà không phải lôi kéo dụ dỗ? Đâu có ai dã man như ngươi... Vậy mà trực tiếp muốn giết thịt hầm ăn...
Hổ đực không cảm giác sai, Tả Tiểu Đa hoàn toàn chính xác không có hứng thú gì đối với nó, cũng không để ý gì.
Cũng chính là cha bảo hắn nuôi linh sủng làm phụ trợ chiến lực, hắn mới nhận hổ đực, chứ theo ý hắn ấy à, thật đúng là không bằng để cho hắn trực tiếp làm thịt ăn luôn cho rảnh nợ!
Nói câu không dễ nghe, nếu hổ đực chậm thêm dù chỉ hai giây, đoán chừng đã thật sự biến thành món hổ hầm rồi.
Tiểu Đa ăn thịt, vô luận bụng đói hay không, tất cả đều có thể giết!