Nhưng cùng lúc hắn cũng rất rõ ràng, mình thiếu khuyết một phần khí chất của lãnh tụ, càng thiếu khuyết một phần khí chất lưu manh như là dân liều mạng, còn thiếu khuyết loại thoải mái quả cảm khi gặp chuyện.
Luôn luôn có một phần nửa phần lo trước lo sau, suy tính chỉnh thể.
Tâm tư như vậy, đương nhiên không thể nói không tốt, thậm chí có thể nói là càng thích hợp sinh tồn đoàn đội, nhưng loại tính cách này, cho dù tu vi võ đạo cao bao nhiêu, nhưng mà trong một vài trường hợp, cũng chỉ có thể là người phụ trợ!
Lý Thành Long vốn hiểu bản tâm của mình, cho nên mới tìm tới Tả Tiểu Đa, sớm đã định ra lấy Tả Tiểu Đa làm mục tiêu, cả đời này đặt cược một lần, cược đúng thì tốt, còn nếu cược sai thì lão tử về thành Phượng Hoàng làm thầy giáo gõ đầu trẻ.
Mà Lý Thành Long sở dĩ sẽ đặt cược như thế, một cược là cả đời, cũng là bởi vì hắn phát hiện, trên người Tả Tiểu Đa luôn có thể gặp được một ít chuyện kỳ kỳ quái quái, nguy hiểm chập trùng; mà những chuyện này, tựa như từng cay roi, quất Tả Tiểu Đa tiến lên.
Mà Lý Thành Long coi mình thành người phụ trợ cho Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa bị quất tiến lên, chính hắn cũng tự nhiên mà bị động tiến lên theo.
Đoạn đường này cứ đi như thế, vậy mà đi tới bây giờ.
Lý Thành Long cảm giác trước mặt mình con đường, đột nhiên rộng mở trong sáng, nói chung chính là loại cảm giác này!
“Có lẽ, toàn nhân sinh mới, sẽ từ lần này bắt đầu.”
Lý Thành Long lặng lẽ tự nhủ.
Sau đó hắn và Tả Tiểu Đa gõ cửa phòng hiệu trưởng.
...
Một bên khác, Cao Võ Vân Đoan ở Thượng Kinh.
Mấy người Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Chu Vân Thanh, cũng bị gọi vào phòng hiệu trưởng.
“Lần này lịch luyện, các ngươi đều có phần, nhiệm vụ dẫn đội Anh Biến, sẽ giao cho ba người các ngươi.”
“Hiệu trưởng, ta và Vạn Lý Tú đều không thích hợp dẫn đội, chúng ta chỉ thích hợp làm đội viên, chúng ta hiểu thế mạnh của mình, chúng ta quen với việc tiếp nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ, không quen việc dẫn dắt người khác, càng khiếm khuyết năng lực lãnh đạo người khác. Cho nên... vị trí đội trưởng hãy để Chu Vân Thanh đảm nhiệm là được rồi.”
“... Như vậy cũng tốt.” Hiệu trưởng Cao Võ Vân Đoan nhịn không được nhìn thêm Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú một lát.
Ở cái độ tuổi này, mà đã có thể nhận biết rõ ràng tính cách của mình đến như thế, thật đúng là không nhiều, đáng quý!
Tuyệt đại đa số người đồng lứa ở độ tuổi này, được tôn sùng là thiên tài quá lâu, người nào cũng sẽ cảm giác mình thiên hạ đệ nhất, trên người lúc nào cũng tản mát ra khí thế như mình là nhân vật chính, lúc nào cũng miệt thị thế giới, không phục không cam lòng phải nghe theo người khác.
Ngay cả hiệu trưởng cũng không thể ngờ, hai người này thế mà lại có thể không cần đi qua vấp ngã ngoài xã hội đã có thể nhận rõ mình.
Thật hiếm có!
“Mặt khác, sau khi tiến vào di tích, chúng ta có thể sẽ tách khỏi đội ngũ của trường chúng ta.” Long Vũ Sinh báo cáo.
Vạn Lý Tú đi theo dùng sức gật đầu, hai mắt đều là vẻ chờ đợi.
“Tách ra? Cái này là vì sao?” Hiệu trưởng nhíu mày.
“Lần này phạm vi hoạt động rộng, là thiên tài toàn bộ đại lục Tinh Hồn, vậy cũng đồng nghĩa là lão đại của chúng ta cũng sẽ đi.” Long Vũ Sinh hai mắt phát sáng nói.
Rất nhớ các ngươi...
“Vâng, lão đại của chúng ta cũng sẽ đi, chúng ta muốn tập hợp chung với hắn!” Vạn Lý Tú gật đầu.
Hiệu trưởng trầm mặc một chút.
“Cho phép các ngươi tách đội, nhưng ở dưới tình huống nằm trong khả năng, nhớ phải hiệp trợ Chu đội trưởng.”
“Đây là đương nhiên, đa tạ hiệu trưởng.”
...
Cao Võ Long Hồn.
Lý Trường Minh đang còn buồn ngủ đi đến phòng hiệu trưởng.
“Dãy núi Tinh Mang lịch luyện? Được ạ... Đội trưởng? Không không không... Ta một người ngủ suốt ngày không có mấy phần chính hình, sao mà làm đội trưởng được, cho dù tu vi cao lại như thế nào... Lại nói sau khi đi vào, ta khẳng định là sẽ rời đội, sao có thể làm đội trưởng được?”
“Không được à? Thế đành vậy... Rất lâu không gặp, lần này đúng là cũng nên tập hợp một chỗ.”
“Một nửa này một nữa kia? Được rồi, để ta xem tình huống.”
...
Còn có Cao Võ Ngọc Dương bên này, trong một hang động tối tăm.
Dày đặc thanh âm chiến đấu, tiếng mũi kiếm rít, tiếng tinh thú rống lên, âm thanh sơn băng nứt vỡ... Đang không ngừng vang lên, càng không ngừng có tiếng tinh thú thảm thiết kêu lên.
Thẳng đến hồi lâu sau, rốt cục triệt để yên lặng lại.
Theo một tiếng ầm vang trầm đục, cửa động được mở ra.
Từng tia sáng len lỏi vào.
Giọng nói tràn đầy đau lòng của La Diễm Linh vang lên: “Mạc Ngôn, ra đi.”
Một mảnh mờ tối.
Một bóng người gầy tong teo, từ chỗ sâu nhất trong hang động chậm rãi đi ra, trên mũi kiếm vẫn còn máu tươi đang chảy xuống.
Thân ảnh kia chính là Dư Mạc Ngôn.
Gương mặt Dư Mạc Ngôn gầy gò; một đôi mắt, lấp lóe như là quỷ lửa, toàn thân trên dưới đều là máu me đầm đìa, có máu của chính hắn, cũng có máu của tinh thú.
Đây cũng là Địa Ngục huấn luyện của hắn!
Hắn nhốt mình vào trong hang động, tất cả đều là tinh thú cảnh giới Anh Biến, Hóa Vân, hàng trăm hàng ngàn con.
Đương nhiên, bên trong cũng có tài nguyên tu luyện tương ứng.
Đây là Cao Võ Ngọc Dương vì phối hợp hình thức tu luyện Địa Ngục Thập Bát Bàn, mà chuyên môn mở một cái sân huấn luyện tàn khốc tới mức cực đoan!
Nhưng từ khi xây dựng xong đến nay, chưa từng có học sinh nào, có thể ở bên trong đủ ba ngày!
Cho dù vào một lần nửa ngày rồi ra, ra rồi vào gián đoạn như vậy, cũng là vô cùng hiếm thấy.
Mà Dư Mạc Ngôn, cũng đã liên tục hơn mấy tháng đều ở trong này!
Thậm chí mấy ngày gần đây, càng là chưa từng ra ngoài, cứ như vậy một mực ở bên trong!
“Cô La, người đến rất đúng lúc.” Dư Mạc Ngôn thân hình thẳng tắp đi tới.
La Diễm Linh rõ ràng cảm giác được, đây là một mảnh núi thây biển máu, cuồng mãnh đi về phía mình.
Với thực lực cao hơn Dư Mạc Ngôn không ít của nàng, vậy mà cũng cảm thấy tim đập nhanh từng đợt!
Có cảm giác như người đi tới không phải là một người, không phải là học sinh của mình, mà là một con Hồng Hoang mãnh thú đang nhào tới.
“Sao vậy?”
“Tất cả tinh thú trong này, đều đã bị ta giết sạch, chỉ có thể gián đoạn lần đặc huấn này.”