Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1415 - Chương 1415: Đợi Thiên Hạ Thái Bình, Ta Cưới Ngươi Làm Vợ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1415: Đợi thiên hạ thái bình, ta cưới ngươi làm vợ

Dư Mạc Ngôn nói rất hờ hững, nói: “Ta vừa rồi ở trong này hoàn thành áp chế cảnh giới Đan Nguyên lần thứ mười, tiến tới đột phá cảnh giới Anh Biến, có phải học viện có khu vực đặc huấn càng cao hơn không ạ?”

“Tốt quá rồi!”

La Diễm Linh vui vẻ nói: “Ngươi đột phá ở thời điểm này, chính là cơ duyên trời ban, di tích sắp mở, thích hợp ngươi đi thí luyện, có lẽ còn có thể gặp lại những người bạn cũ kia của ngươi.”

Hai mắt Dư Mạc Ngôn đột nhiên hiện ra hào quang óng ánh: “Thật ạ?!”

“Đương nhiên là thật rồi!”

La Diễm Linh chỉ cảm thấy trong lòng hơi chua xót, nàng hiểu đứa bé này, quái gở cỡ nào; cũng cô độc cỡ nào, càng là cố gắng cỡ nào. Hắn trực tiếp là liều mình hết thảy, đang liều mạng tu luyện, đang liều mạng để có thể mạnh lên.

Trong miệng hắn vĩnh viễn chỉ có một câu: bọn họ thực sự nhanh hơn ta rất nhiều, ta muốn đuổi theo bọn họ! Cần phải nỗ lực hết sức cố gắng đuổi theo!

Bọn họ thực sự nhanh hơn ta rất nhiều!

Cái gì mà họp lớp, cái gì mà liên hoan lớp, cái gì mà nữ sinh tỏ tình, cái gì mà nam sinh bát quái... Cái gì mà hoạt động trường học…

Những cái này, hắn toàn bộ đều không để mắt tới.

Từ đầu đến cuối, từ đầu đến cuối như thanh kiếm hung hăng đâm về phía trước!

Cho dù kiếm bị bẻ gãy, thì vẫn tiếp tục xông, hoàn toàn không để ý tới bất luận cái hậu quả gì, thậm chí cũng không để ý tới thân thể của mình!

Tâm nguyện của hắn chỉ có một, khi được gặp lại những người bạn của mình, có thể cười nói một câu.

“Ta không bị các ngươi bỏ lại phía sau!”

“Chúng ta, vẫn như cũ ở cùng một cái cấp độ!”

“Về sau có việc, nhớ gọi ta, chỉ cần gọi là ta sẽ đến.”

“Ta không muốn, khi các ngươi lại có chuyện, ta lại không giúp được gì!”

Dư Mạc Ngôn trầm mặc đi theo La Diễm Linh ra khỏi hang động, đi về phía ký túc xá.

Ở phía sau hắn, rõ ràng có một đường dấu chân dính máu, theo bước đi càng xa, càng lúc càng mờ nhạt.

“Trước tiên đi xử lý vết thương trên người một chút đi, trước phục dụng đan dược bồi dưỡng một chút nội nguyên, sau đó lại đi khoang điều dưỡng bên kia nằm một hồi.”

La Diễm Linh cực kỳ đau lòng.

“Không có chuyện gì.” Dư Mạc Ngôn có chút không được tự nhiên khi thấy La Diễm Linh quan tâm như vậy, nhất là loại cảm giác ấm áp trong lòng kia, khiến hắn càng thêm cảm giác không được tự nhiên.

“Trường học còn chuẩn bị rất nhiều tài nguyên cho ngươi... Mạc Ngôn, lần này thí luyện, toàn bộ trường học chúng ta, bao gồm cấp cao, hết thảy chỉ có không đến ba mươi người; mà trong số tân sinh, cũng chỉ có duy nhất một mình ngươi đạt đến cảnh giới Anh Biến.”

“Vậy ta có thể tách khỏi đội ngũ của trường học được không?”

Dư Mạc Ngôn trầm mặc một chút.

Lần này, ta muốn cùng sóng vai chiến đấu với bọn họ!

Đã rất lâu rồi!

“Trường học của chúng ta không có danh sách đội ngũ, dù sao nhân số gia nhập ít như vậy. Cho nên sau khi đi, tự nhiên sẽ bị nhập vào các đội ngũ khác.”

La Diễm Linh nói: “Ngươi muốn đi tới đội ngũ nào, đến lúc đó chỉ cần thử xin một chút, hẳn là sẽ có thể thuận lợi thông qua.”

“Ta biết, cảm ơn cô La!”

Dư Mạc Ngôn chất phác, trên mặt lộ ra một tia vui vẻ.

“Còn nữa, kiếm của ngươi, cũng nên thay rồi.”

La Diễm Linh nói: “Đây là kiếm hiệu trưởng đưa cho ngươi, thanh kiếm này tên là Ma Linh, chính là thượng cổ chi kiếm, ngươi hãy dùng nó thật tốt.”

Dư Mạc Ngôn tiếp nhận Ma Linh, rút ra nhìn thoáng qua, hàn quang loá mắt, sâm nhiên bức người.

Trên thân kiếm, có màu máu mơ hồ, hiển nhiên là một thanh sát phạt chi kiếm, trên đó đã uống không biết bao nhiêu máu tươi của bao nhiêu người!

Hắn trầm mặc tra kiếm vào vỏ lại, lại lần nữa cầm lên thanh kiếm của mình, đây là thanh kiếm mà lúc còn ở thành Phượng Hoàng, Tả Tiểu Đa đưa cho Dư Mạc Ngôn, giờ phút này, trên đó đã tràn đầy vết mẻ, như một lưỡi cưa dị dạng vậy.

Dư Mạc Ngôn trầm mặc ngắm nó thật lâu, thu hồi cây kiếm này cả vỏ kiếm vào nhẫn không gian, rồi cầm Ma Linh kiếm ở trong tay, ẩn ẩn cảm thấy có mấy phần không quen.

Không thuận tay bằng kiếm của mình... Nhưng mà thanh kiếm này càng tốt hơn, nhìn phải chăng có thể tìm công tượng, tu chỉnh thanh kiếm này lại một chút?

“Ngươi bây giờ cần đi nghỉ ngơi.”

La Diễm Linh nói; “Ngươi có một ngày để nghỉ ngơi, một ngày sau sẽ phải theo đội xuất phát, lần này người dẫn đội là phó hiệu trưởng.”

“Vâng.”

Dư Mạc Ngôn lui ra phía sau hai bước, đột nhiên cúi người chào thật sâu: “Cảm ơn cô La. Ta cả đời này, cũng sẽ không quên người.”

Khóe mắt La Diễm Linh đỏ lên.

Nàng biết rõ, lần thí luyện này, khả năng chính là điểm khởi đầu để Dư Mạc Ngôn bay lên; về sau, có còn trở lại Cao Võ Ngọc Dương nữa hay không, cũng thật khó nói chắc!

“Chuyện liên quan tới Nhạn nhi...” La Diễm Linh do dự một chút.

Tại lúc trước, lúc tỷ võ, La Diễm Linh đã từng nói, muốn giới thiệu con gái của mình cho Dư Mạc Ngôn; mặc dù lúc ấy chỉ là một câu nói đùa, cũng không có ai coi là thật.

Nhưng sau khi Dư Mạc Ngôn thật sự tới Cao Võ Ngọc Dương, La Diễm Linh càng ngày càng phát hiện, Dư Mạc Ngôn này, thật đúng là một khối vàng chưa luyện; nhân tài như vậy, thật ra chính là người con rể tốt mà tất cả bậc cha mẹ đều tha thiết ước mơ.

Cho nên nàng cũng thật sự có suy nghĩ này.

Mấu chốt nhất là, con gái của mình cũng là thiếu nữ thiên tài hiếm có, sẽ không sợ không xứng với Dư Mạc Ngôn.

Con gái và Dư Mạc Ngôn tiếp xúc mấy lần, mặc dù không có gì tiến triển; nhưng tính cách Dư Mạc Ngôn chính là lạnh lùng chất phác như vậy.

Mà con gái nàng cũng có chút ưng ý.

Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, La Diễm Linh cũng muốn thử tranh thủ một chút cho con gái mình, xem thử Dư Mạc Ngôn đến cùng là thái độ gì.

Nói đến đề tài này, gương mặt vốn hơi đen của Dư Mạc Ngôn lại nổi lên một vòng đỏ bừng.

Trong chớp nhoáng này, lọt vào mắt La Diễm Linh, đây rõ ràng chính là xấu hổ.

La Diễm Linh còn đang hoài nghi mình nhìn lầm, tên nhóc này, vậy mà cũng có một mặt này à?!

“Chị Nhạn... Rất tốt.”

Dư Mạc Ngôn liếm liếm bờ môi hơi khô của mình, ngập ngừng nói: “Nếu như, tương lai thiên hạ thái bình... chị Chị Nhạn bên kia... vẫn còn có ý với ta, ta... Ta sẽ cưới nàng làm vợ.”

Trong lòng La Diễm Linh vô lực thở dài một tiếng, nhưng ngoài mặt thì vẫn cười nói: “Được.”

Nhưng trong lòng thì có chút thở dài.

Thiên hạ thái bình?!

Bây giờ không giống trước kia, biến cố như vậy, Ngự Tọa đại nhân cũng bắt đầu toàn dân trưng binh, bắt đầu tồn vong chi chiến, lúc nào mới có thể thiên hạ thái bình?

Bình Luận (0)
Comment