Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1416 - Chương 1416: Đợi Thiên Hạ Thái Bình, Ta Cưới Ngươi Làm Vợ (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1416: Đợi thiên hạ thái bình, ta cưới ngươi làm vợ (2)

Nàng chính là giáo viên của Cao Võ Ngọc Dương, đương nhiên biết chân tướng của lần thí luyện này, tương lai sẽ thế nào, thật sự không dám suy nghĩ lạc quan!

“Cô La, người cũng phải bảo trọng.”

Dư Mạc Ngôn vẫn mặc trên người bộ đồ đen như cũ, lặng yên đi ra khỏi phòng nghỉ.

Vết thương trên người, chỉ là băng bó đơn giản một chút, hắn không vào khoang điều dưỡng; thật ra Dư Mạc Ngôn rất ghét việc vào khoang điều dưỡng để phục hồi thân thể, nguyên nhân trực tiếp nhất chính là —— khoang điều dưỡng sẽ khiến toàn bộ vết thương trên người mình mất hết.

Một mình hắn ngồi ở trong bụi cỏ dại cao mấy mét ở trong góc thao trường, cẩn thận nhớ lại, mỗi một vết thương trên người.

Cái vết này, lúc ấy là tình huống như thế nào?

Thật ra ta có thể đổi một loại phương pháp xử lý, có thể nhẹ một chút? Hoặc là, có thể tránh khỏi?

Một vết thương khác... Là loại tình huống kia, lúc ấy có chút không tỉnh táo? Có lẽ có thể xử lý như thế này?...

Có điều lúc ấy đang trong chiến đấu, không kịp nghĩ nhiều, toàn là phản ứng theo bản năng, hoặc là nói, phản ứng bản năng của ta, là phương hướng huấn luyện sai rồi?

Mãi cho đến khi suy nghĩ lại một lần toàn bộ vết thương trên người mình, toàn bộ uốn nắn một lần.

Dư Mạc Ngôn mới lấy ra một bình Sinh Linh Thủy, uống vào.

Sau đó hắn vẫn như cũ ngồi trong bụi cỏ rậm rạp.

“Những năm này, một người, gió cũng qua, mưa cũng đi...”

Dư Mạc Ngôn trầm thấp cất giọng hát.

Đây là ca khúc duy nhất hắn biết. Mỗi một lần hát bài hát này, hắn đều là hát rất cô độc, rất tịch mịch. Nhưng lần này, lại hát có chút vui mừng.

Sắp được gặp lại các huynh đệ rồi!

“Dư Mạc Ngôn!”

Một giọng nữ thanh thúy mềm mại bỗng nhiên vang lên.

“Chị Nhạn?” Dư Mạc Ngôn nghe vậy có hơi sững sờ, tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh yểu điệu, đạp trên cỏ dại đi tới.

Trên gương mặt xinh đẹp, tràn đầy kiên định.

“Lần thí luyện này, ta cũng đi. Ta giống như ngươi, cũng là cảnh giới Anh Biến, đều là trong đội Anh Biến.” Thiếu nữ nói.

Dư Mạc Ngôn chất phác gật đầu.

Chị Nhạn là học sinh năm hai, cao hơn mình một lớp, nàng lại còn là người mạnh nhất của năm hai, cùng một chỗ tham gia thí luyện, cũng rất bình thường...

Vì sao trong lòng mình lại có chút vui vẻ thế nhỉ?

“Dư Mạc Ngôn, đến lúc đó, ngươi dự định gia nhập đội ngũ nào, chúng ta cùng đi có được không?”

“... Được chứ.”

“Cứ quyết định như vậy nhé?”

“... Ừm.”

“Vậy ta... đi đây?” Trong mắt cô gái lóe lên một chút chờ mong.

“... Ừm.”

“Đồ ngốc!!” Thiếu nữ phồng miệng, quay người đi vài bước, nhịn không được tức dậm chân.

Đột nhiên nhịn không được quay người.

“Dư Mạc Ngôn, ngươi nói chờ thiên hạ thái bình, sẽ cưới ta, là nói thật sao?” Thiếu nữ thẹn thùng hỏi.

Dư Mạc Ngôn nghe vậy thì sững sờ, nửa ngày sau mới nói: “Đúng vậy.”

“Hì hì...” Thiếu nữ hoạt bát cười: “Vậy ta chờ ngươi! Nhưng mà, nếu sau này ngươi cưới người khác thì sao? Dù sao, cũng chẳng biết tới bao giờ thiên hạ mới thái bình.”

Dư Mạc Ngôn trầm mặc một chút, trầm giọng nói: “Nếu như ngươi đợi ta...”

Hắn trầm mặc một hồi lâu.

Ngay lúc thiếu nữ cho là hắn sẽ không nói thêm gì nữa, thất vọng xoay người rời đi.

Lại nghe thấy Dư Mạc Ngôn nói khẽ: “Nếu như ngươi đợi ta... Không lấy được ngươi, ta cả đời cũng không lập gia đình.”

“Đồ đần.”

Thiếu nữ mắt mày cong cong, tựa như vầng trăng khuyết.

...

Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long đi vào phòng hiệu trưởng.

Diệp Trường Thanh cười ha ha.

“Đội trưởng và phó đội trưởng của chúng ta đến rồi!”

“Cái gì đội trưởng?” Tả Tiểu Đa giật mình.

“Cao Võ Tiềm Long, có bốn trăm tu giả Anh Biến xuất chinh di tích, hai người các ngươi là đội trưởng và phó đội trưởng ta tự mình chỉ định. Tả Tiểu Đa- đội trưởng, Lý Thành Long - phó đội trưởng.” Diệp Trường Thanh cười to.

“Ta làm đội trưởng? Ta có thể làm đội trưởng?!” Tả Tiểu Đa bày ra vẻ mặt tràn đầy ngơ ngác, hắn là thật sự không có tự tin.

“Cái chức đội trưởng này của ngươi, cũng chỉ là một cái lãnh tụ tinh thần.” Diệp Trường Thanh nói: “Ngươi là vô địch trong cùng giai, ngươi không làm đội trưởng, ai làm? Người khác làm ai có thể chịu phục?”

“Hiệu trưởng, ngài nói đúng, nói đến quá có lý, ha ha ha ha...” Tả Tiểu Đa đắc ý quên hình cười tít mắt.

“Đương nhiên, ngươi làm đội trưởng còn có một cái trọng điểm khác là, trấn áp toàn bộ đội ngũ lại cho ta!” Diệp Trường Thanh nói: “Trừ cái đó ra, những việc còn lại, phó đội trưởng làm chủ là được rồi.”

“Ý gì?”

“Ý tứ chính là, cái ghế đội trưởng này của ngươi chỉ là bày ra cho đẹp thôi, gặp được ai không phục thì ra tay trấn áp, nhưng mà những cái khác như, đội ngũ cần hành động thế nào, đi như thế nào, trù tính kiểu gì... Ngươi cũng không cần phải để ý.”

“Không có quyền chỉ huy?”

“Ngươi muốn cái quyền chỉ huy gì? Không phải có phó đội trưởng đây rồi à?”

“...”

Tả Tiểu Đa tâm niệm chuyển động, nhất thời mặt thộn ra: “Vậy ta há chẳng phải là một con bù nhìn sao?”

Diệp Trường Thanh nguýt hắn một cái: “Nếu không thì ta sẽ để ngươi chỉ huy toàn bộ, danh chính ngôn thuận chưa?”

“Không không không...”

Tả Tiểu Đa lắc đầu liên tục nói: “Ta cũng chỉ hợp làm đội trưởng oai phong thôi. Giống như Ngự Tọa Tuần Thiên vậy, làm lãnh tụ tinh thần, những chuyện khác, Phù Phù đi làm, tính ra làm bù nhìn cũng không tệ.”

“Mặt ngươi... Cũng dám so với Ngự Tọa...” Diệp Trường Thanh ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà trong lòng thì lại đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Họ Tả...

Họ Tả...

Ai da cha mẹ ta ơi, tên nhóc này hoá ra họ Tả... Cái họ này, thật tốt...

“Hiệu trưởng.” Tả Tiểu Đa tràn đầy phấn khởi: “Ngự Tọa Tuần Thiên đại nhân cũng họ Tả, ngài nói, Ngự Tọa đại nhân có khi nào là tổ tông nhà ta không nhỉ?”

“...”

Diệp Trường Thanh á khẩu mất một chút.

Lập tức giận dữ quát: “Cút ra ngoài!”

Tả Tiểu Đa giật giật miệng, kéo theo Lý Thành Long chạy trối chết, một đường chạy ra khỏi khu văn phòng.

Nhìn thấy Cao Xảo Nhi mang theo mấy thanh niên Anh Biến Cao gia, đứng ở trước cửa: “Đội trưởng Tả, đội phó Lý, nhờ hai vị chiếu cố nhiều hơn.”

Tả Tiểu Đa hai mắt sáng lên: “Các ngươi cũng đi à?”

“Đương nhiên.”

“Vậy lần này coi như dễ dàng rồi.”

Tả Tiểu Đa cười ha ha.

Hoá ra có nhiều người giúp mình làm việc như vậy.

“Chúng ta lần này đi vào thí luyện, hệ số nguy hiểm chính là cao trước nay chưa từng có.”

Bình Luận (0)
Comment