Tả Tiểu Đa nghe vậy thì lập tức sửng sốt, ngậm miếng bánh bao trong miệng kinh ngạc ngửa mặt lên: “Nhanh như vậy ạ?”
“Ừm, chúng ta cảm thấy đã đến lúc cần phải trở về rồi.”
Tả Trường Lộ nhàn nhạt cười, nói: “Nếu còn cứ kéo dài nữa, sẽ chỉ làm người một nhà nơm nớp lo sợ, không bằng dứt khoát về trước thời gian một chút, về sớm hồi phục sớm, như thế còn có thể sớm một chút quay lại, chẳng phải là càng tốt hơn sao?”
Tả Tiểu Niệm vẫn còn cảm thấy trong lòng bất an, ánh mắt tràn ngập sầu lo, thìa vô thức chọc chọc bên trong bát cơm, bất an nói: “Cha, mẹ, các ngươi thật sự không có... Gạt chúng ta chứ?”
Ngô Vũ Đình cười ha ha: “Như vậy đi, chờ chúng ta trở về ba tháng, nếu như chúng ta vẫn không có điện thoại tới, hoặc là không có gọi video tới, ngươi cứ tới tìm chúng ta là được rồi chứ gì, con bé này, bệnh đa nghi sao lại nặng như vậy.”
Tả Tiểu Đa trong lòng hoảng hốt, nói: “Niệm Niệm mèo, bệnh đa nghi có thể có, nhưng cũng không thể nặng như vậy, sao ngay cả cha mẹ mà ngươi cũng hoài nghi vậy?”
Tả Tiểu Niệm đỏ mặt: “Mẹ, nghe mẹ nói kìa, con còn có thể không tin mẹ sao? Đừng nghe Cẩu Đát nói bậy!”
“Xí.” Ngô Vũ Đình trợn mắt trừng một cái, nói: “Chuyện này con có từng tin tưởng qua chúng ta sao?”
Tả Tiểu Niệm cười gượng.
Tả Tiểu Đa cũng là cười gượng.
Hai người đều là lo lắng đề phòng, đều lo lắng cha mẹ cứ như vậy một đi không trở lại... Chỉ là cho hai người mình lưu lại một tưởng niệm...
Nếu là vậy thật thì quá là khổ sở rồi.
Trong mấy ngày này, Tả Tiểu Đa luôn xem tướng cho cha mẹ, mỗi ngày đều phải xem tới mấy lần, cuối cùng dứt khoát tiêu cùng lúc mười giọt điểm khí vận, nhưng cũng chỉ có thể nhìn ra kết quả như cũ, đó là không bệnh tật hay tai họa, bình an trôi chảy, một đời cát tường cũng chỉ được tới như vậy mà thôi...
Vì thế còn cắt xén khẩu phần lương thực của Tiểu Long...
“Cha, mẹ, tu vi của các ngươi đến cùng là cao bao nhiêu.”
Tả Tiểu Đa cảm thấy không khỏi sợ hãi: “Các ngươi bây giờ mặc dù không có tu vi, nhưng ta vì sao nhìn không ra tướng mạo của các ngươi vậy?”
Tả Trường Lộ hắng giọng một cái, cau mày nói: “Ngươi tướng pháp thần thông, nhưng cho dù thần kỳ như thế nào, cũng nên lấy tướng mạo người vì điểm xuất phát và nơi quy tụ, chúng ta bây giờ ngồi ở chỗ này thật ra không phải bản nhân, ngươi nhìn ra được mới là lạ ấy!”
Tả Tiểu Đa cảm thấy càng thêm xoắn xuýt.
Rất hiển nhiên, suy nghĩ của hắn cũng giống Tả Tiểu Niệm, vẫn là sợ cha mẹ nói dối, vì an ủi mình, nhưng thật ra tình huống thật là số mệnh không còn dài nữa...
“Haizz...”
“Hai ngươi thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế ấy đi, thời gian sẽ là bằng chứng nói rõ chân tướng.”
Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ đúng là đã bó tay luôn rồi, rõ ràng cũng đã thông báo từ trước để hai đứa nhóc này chuẩn bị tâm lý rồi mà, làm sao lại còn dông dài như vậy, một màn này đến cùng giống ai vậy không biết, hai chúng ta đâu có tật xấu này đâu...
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm nhìn nhau, ra hiệu lát nữa sẽ nói chuyện riêng với nhau sau.
Tả Tiểu Đa trơ mặt ra, nói: “Cha mẹ, các ngươi... hôm nay có nhìn thấy Ngự Tọa Tuần Thiên lệnh chưa?”
“Thấy rồi, sao thế?” Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình nhìn nhau: “Hỏi cái này làm gì?”
Tả Tiểu Đa tràn đầy phấn khởi, nói: “Cha, mẹ, Ngự Tọa Tuần Thiên cũng là họ Tả đấy.”
“Ồ... thế thì thế nào?” Tả Trường Lộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Tên nhóc này muốn nói cái gì?
Tả Tiểu Đa thấp giọng,
Lén lút nói: “Cha, mẹ, cái họ Tả này không đến mức nói là phượng mao lân giác, nhưng mà đúng là rất ít nha; Cha xem, cha suy nghĩ kỹ thử, lão Tả gia chúng ta, có phải hay không là… huyết mạch cách bao nhiêu đời của Ngự Tọa Tuần Thiên...?”
“Phốc...”
Ngô Vũ Đình bị sặc phun trà ra, liên thanh ho khan không thôi.
Tả Trường Lộ đều bị câu nói này làm cho ngơ ngác, hai mắt như muốn rớt ra ngoài, ngậm trà, phun không ra, nhưng cũng nuốt không trôi: “Ục? Ọc ọc ọc...”
Sục sục nước trà trong miệng.
“Dù sao ta càng nghĩ càng thấy có khả năng. Cha mẹ, con trai của cha là ta cũng không phải thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng mà, có cái xuất thân tốt, tối thiểu đời này cũng có thể nhẹ nhõm hơn nhiều...”
Tả Tiểu Đa thần bí chớp mắt: “Cha, mẹ, nếu quả thật là vậy... thế thì phải hạnh phúc biết nhường nào chứ? Nhà chúng ta, thật sự có thể là chắt trai của chắt trai của chắt trai của chắt trai của Ngự Tọa Tuần Thiên đó...”
Trong lúc nhất thời, Tả Tiểu Đa mơ màng vô hạn: “Nói không chừng, còn là đích mạch ấy chứ...? Cha, vấn đề thân thế của ngươi, rất đáng để tìm hiểu kỹ càng.”
Tả Trường Lộ tức xạm mặt lại: “Nói hươu nói vượn!”
Khó khăn lắm mới nuốt được ngụm trà kia xuống.
“Ta không phải nói đùa, là thật sự có khả năng này mà, cha.”
Tả Tiểu Đa lo lắng nói: “Nói không chừng Ngự Tọa Tuần Thiên kia bốn phía lưu tình, lưu lại một đoạn tình yêu hương diễm ở thành Phượng Hoàng này... Sau đó, có nhà một nhánh của chúng ta... sau bao nhiêu năm thì có ngươi, sau đó ngươi có ta...”
“Phốc... khụ khụ khụ... Khục khục...”
Ngô Vũ Đình ho khan sắp không thở nổi, vỗ ngực, không ngừng hít thở sâu, nhưng vẫn không nín được cười: “Ha ha ha ha ha...”
Tả Trường Lộ mặt mũi đen như đít nồi: “Ngự Tọa Tuần Thiên há có thể là loại người bỉ ổi tiểu nhân như vậy? Đừng muốn nói hươu nói vượn!”
Tả Trường Lộ bàn tay duỗi ra lại co lại, có loại xúc động muốn đánh người.
Tả Tiểu Đa xem thường: “Cha à, cha cũng không nên bị thanh danh của những đại nhân vật kia hù dọa, mấy đại nhân vật kiểu này, có người nào mà không háo sắc? Cha nhìn những bộ phim truyền hình kia đi... người nào mà chả là quỷ háo sắc. Nói không chừng thực chất bên trong vị Ngự Tọa Tuần Thiên này chính là lão lưu manh... Sinh hoạt cá nhân thối nát đến cỡ nào, ai mà biết được? Lại có ai có thể nói rõ ràng? Tuổi lớn như thế rồi, từng có bao nhiêu người phụ nữ, nói không chừng chính hắn đều không nhớ được ấy chứ...”
“Ngậm miệng! Ngươi câm miệng lại cho lão tử!”
Tả Trường Lộ hung tợn nói: “Sao lại có thể ở sau lưng nói lãnh tụ anh hùng vĩ đại như thế được!”
“Khụ khụ khục...”