“Ngươi hài lòng chưa?! Ngươi cmn hài lòng rồi chứ?!”
“Cái tên Thạch Vân Phong khốn kiếp, đồ Thạch Vân Phong chó đ*! Lão tử cứu cái mạng chó của ngươi bảy lần, ngươi còn mỗi ngày mắng lão tử như con, cmn ngươi chết mà vẫn là lão tử báo thù giúp ngươi!”
“Thoải mái chưa!? Người hại ngươi, trực tiếp bị ta làm cho đoạn tử tuyệt tôn rồi đấy! Ha ha ha ha ha ha... Cả nhà trên dưới, già trẻ lớn bé, đoạn tử tuyệt tôn, không còn ngọn cỏ!”
Lão Mã ngửa mặt lên trời điên cuồng cười, cực kỳ điên cuồng.
“Ha ha ha ha... Lão tử không cùng các ngươi mỗi ngày ở cùng một chỗ, nhưng mà lão tử chưa hề quên!”
“Lão tử là rác rưởi, ông đây không thích làm chuyện tốt! Lão tử đi theo người tốt thì sẽ làm chuyện tốt, đi theo người xấu làm chuyện xấu! Nhưng lão tử không muốn đi theo người tốt, hạn chế quá nhiều! Trong quân đội không có cách nào khác, nhưng đã về nhà rồi thì ta muốn được sống thoải mái!”
“Mặc kệ là làm chuyện xấu hay là báo thù cho các ngươi, lão tử đều muốn làm thoải mái! Như vậy mới sảng khoái!”
Lão Mã ha ha điên cuồng cười, giống như đã phát điên.
Mà Trung Nguyên Vương lúc này, đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Thì ra là thế, hoá ra chân tướng là như thế... Lúc trước, Thành Cô Ưng xông vào vương phủ, bản vương tự mình xuất thủ, vẫn để hắn chạy thoát, chắc hẳn cũng là ngươi ra tay?” Trung Nguyên Vương rốt cuộc hiểu rõ, rất nhiều nỗi băn khoăn trước kia, tất cả đều có đáp án.
Lúc ấy, hắn kiên quyết xuất thủ, vốn là muốn trực tiếp chém chết Thành Cô Ưng.
Nhưng Thành Cô Ưng trúng một kiếm trí mạng, lại vẫn chạy mất, quả nhiên là kỳ quái đến cực điểm.
Đây chính là tại vương phủ của mình, địa bàn của mình!
Một người bị trọng thương, căn bản chưa quen thuộc địa hình, kẻ ngoại lai đối mặt với cao thủ như mây, thế mà lại chạy thoát được...
Mà sau khi trốn ra ngoài còn không bắt được!
Hoá ra có quản gia làm nội ứng.
Lão Mã nhe răng cười: “Ta làm quản gia cho ngươi cả trăm năm, muốn thần không biết quỷ không hay cứu hắn đi, vẫn là rất dễ dàng! Lão tử làm sao có thể trơ mắt nhìn huynh đệ mình chết ở chỗ này được? Sau đó ngươi thế mà còn muốn điều tra nội gián... Ha ha ha, chỉ bằng vào cái đầu này của ngươi, mà còn đòi tra ra được?”
“Thì ra là thế!”
“Thì ra là thế!”
Trung Nguyên Vương giờ khắc này, chỉ cảm thấy một loại cảm giác hoang đường rót đầy cả cái đầu.
Không có gì cừu hận, phẫn nộ; hoặc nói đúng hơn là cảm xúc cừu hận phẫn nộ, căn bản không mạnh bằng loại cảm giác hoang đường này!
Lão tử khổ cực ấp ủ kế hoạch nửa đời người, tất cả cố gắng, tất cả trù tính, cũng chỉ bởi vì cái nghĩa khí huynh đệ vớ vẩn này...
Cứ rắm thúi như vậy sao?!
Cái này phải tìm ai nói rõ lí lẽ đây?
Thật sự là có nằm mơ cũng nghĩ không ra.
Cả trăm năm, mình và người trước mắt này, chung sức hợp tác, thanh trừ người nằm vùng của hoàng thất, thanh trừ người nằm vùng Bộ Giám sát, thanh trừ người của quân đội... Hết thảy đều thanh trừ sạch sẽ!
Nếu không phải tuyệt đại bộ phận đều là quản gia ra tay giải quyết, mình làm sao có thể tín nhiệm hắn như vậy, sao có thể phó thác phần lớn lực lượng trong tay mình cho hắn được!?
Nhưng ai mà có thể ngờ được... người mà mình nghĩ là trung thành nhất, chưa từng hoài nghi, lại chính là phản đồ lớn nhất!
Mà nguyên nhân hắn phản bội mình, là bởi vì cái gọi là nghĩa khí, tình cảm huynh đệ, cái loại tình cảm mình căn bản sẽ không tin tưởng!
Nếu không phải là hôm nay lão Mã tự mình nói ra, mà thay bằng những người khác tố cáo với mình, mình chỉ sợ là sẽ khịt mũi coi thường, sẽ không tin!
Thậm chí còn đưa người vạch trần lão Mã đến trước mặt hắn, sau đó kể chuyện cười: mấy người này nói ngươi vì nghĩa khí huynh đệ mà phản bội ta, ha ha ha...
Cái này... chính là không thể tưởng tượng!
Trên thế giới này, làm gì có nghĩa khí kiểu này? Làm gì có tình cảm kiểu này? Cái này thật sự hoang đường tới không tưởng!
“Nhưng vì sao ngươi còn không đi? Ngươi đã làm hại ta đoạn tử tuyệt tôn, huyết mạch diệt tuyệt, đại nghiệp toàn hủy, vì sao ngươi còn lưu tại nơi này?” Có thể nói đây là nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng của hắn.
Trước ngày hôm nay, cho dù mình có hoài nghi, nhưng mà nếu quản gia muốn đi, lại có vô số cơ hội.
Nhưng hắn lại không đi, một mực ở tại nơi này. Cho tới bây giờ, mình không thể nhịn được nữa mới gọi hắn tới.
“Đi?” Lão Mã ác độc cười cười: “Ngươi còn chưa chết, sao ta có thể đi? Thù chưa báo xong, ta không đi! Cả nhà ngươi chết hết, ngươi lại chết, mới tính là báo thù xong! Quân Thái Phong, sao ngươi vì không nhịn thêm một chút?”
“Ngươi lại nhẫn mấy ngày, ta sẽ xuống tay với ngươi... còn có hai tâm phúc của ngươi ta vẫn chưa điều tra ra để xử lý... vì sao ngươi không đợi thêm một chút nữa?”
Trung Nguyên Vương nhẹ nhàng hô thở ra một hơi. Hoá ra ngươi còn... chờ ta... Chết!
Thế mà còn muốn để cho ta... Nhịn thêm một chút!
Đối diện, lão Mã cười hắc hắc, lại là một mặt sảng khoái.
“Ta từng làm việc cho Đông quân, về sau... Rốt cục chờ đến lúc Thạch Vân Phong được minh oan trên mạng, ta cảm giác, đây là một cơ hội, cơ hội tuyệt hảo, thế là tất cả động tác của ngươi... Ta hồi báo toàn bộ cho Đông Phương đại soái... Từ đầu đến cuối, không bỏ sót bất kỳ một khâu nào, rõ ràng rành mạch, ha ha ha ha... Những tài liệu này, vốn đều nằm ở chỗ của ta, thậm chí, ngay cả chính ngươi cũng không biết kỹ càng bằng ta.”
Lão Mã khoái ý cười to: “Cho nên mới có bộ trưởng Nam lần này thanh trừ! Bây giờ, ngươi hiểu chưa?”
“Ngươi chỉ vì cái này mà bán đứng bản vương? Chỉ vì cái này... Cái gọi là tình cảm huynh đệ?” Trung Nguyên Vương toàn thân đều đang run rẩy.
Hắn có nằm mờ cũng không thể ngờ, mình suốt đời chuẩn bị, thế mà hủy ở trên tay người này!
Thậm chí cho tới bây giờ, đối mặt với người này, hắn vẫn không muốn tin tưởng! Tình huynh đệ... Tình cảm huynh đệ... đó lại là cái thứ gì chứ?
Vậy là tên khốn này lại vì thứ này mà làm nhiều chuyện như vậy?!
“Như thế vẫn chưa đủ sao?!” Lão Mã nhe răng cười: “Ngươi hại huynh đệ của ta thành thế nào, ta sẽ hại ngươi thành thế ấy... hơn nữa còn là gấp mười lần!”
“Năm đó cùng Thạch Vân Phong bọn họ đi làm nhiệm vụ, lúc trở về trên mông lão tử bị trúng Bí Vu Thiên Vương Châm, vết thương thối rữa như là cống thoát nước của nhà máy hóa chất... Bọn họ sáu người, một đường cõng ta về, không có thuốc thang, một đường dùng miệng hút độc ra cho ta...”