Trung Nguyên Vương toàn thân run rẩy. Hắn thật sự muốn một bàn tay chụp chết tên này, nhưng mà, trong lòng có quá nhiều nghi hoặc.
“Liên quan tới bố trí ở Cao Võ Tiềm Long, sớm đã nằm trong kế hoạch của ta, lại nói mấy chuyện kia, ta cũng không có bảo người đi, ngươi có nhất thiết phải làm vậy không?” Trung Nguyên Vương phẫn nộ nói.
“Đương nhiên là cần rồi! Ngươi hại huynh đệ của ta, lão tử đương nhiên muốn báo thù!”
“Ha ha, chờ tới khi ta biết chuyện của Thạch Vân Phong... Ngươi đã làm rồi. Thạch Vân Phong đã lén chạy ra tiền tuyến rồi... Từ đó về sau, ngươi muốn ra tay vớiVu Giai Nhân, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thành công, ngươi có biết vì sao không?”
Trung Nguyên Vương lạnh hừ một tiếng; “Có đại quản gia giúp đỡ bên kia, ta tự nhiên không thể thành công được rồi! Cũng chỉ có ngươi, mới có thể hiểu rõ đủ loại bố trí của ta, cũng chỉ có ngươi, mới có thể điều động đại bộ phận lực lượng trong tay ta, đồng dạng vẫn là ngươi, có thể xóa đi tất cả vết tích sau khi xong chuyện, khiến ta không thể nào phát giác!”
“Ha ha ha ha... Vu Giai Nhân đã là vợ của huynh đệ của ta, ngươi tính là cái thá gì? Ta làm chó săn cho ngươi là một chuyện, trong lòng ta, Quân Thái Phong ngươi trước giờ cũng chẳng phải một con người. Ta làm chó cho ngươi thì được, nhưng ngươi muốn động vào vợ của huynh đệ ta, thì không được! Huynh đệ của ta đã chết rồi, ta không thể cứu hắn, là đã rất có lỗi với hắn rồi; nếu là lại để cho ngươi chà đạp vợ hắn... Vậy lão tử còn có tác dụng gì?”
Lão Mã vặn vặn cổ.
“Lúc đầu Thạch Vân Phong là tự đi tìm chết, ta đã bảo vệ được Vu Giai Nhân, lúc ấy đã muốn rời đi, bởi vì nếu như ta còn làm việc cho ngươi nữa, thì thật sự có lỗi với Thạch Vân Phong... Nhưng người lại hại chết hai đứa cháu gái của Thành Cô Ưng, hơn nữa còn dùng thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi như vậy!”
Từng sợi gân trên mặt Lão Mã đều đang co lại, nghiến răng nghiến lợi.
“Ta ở bên cạnh người đã trăm năm, ngươi bất kể là làm chuyện xấu gì, đều có thói quen thương lượng với ta, để ta giúp đỡ kiểm tra và sửa chữa những chỗ còn thiếu sót, vì sao chỉ có lần kia, không có thương lượng với ta?! Là bởi vì việc liên quan đến hoàng thất, không muốn để cho ta biết sao?”
Trung Nguyên Vương hoảng hốt một chút.
Lúc ấy, thật đúng là không có cố ý giấu diếm lão Mã, chhir là bởi vì lão Mã lúc ấy bị mình phái ra ngoài đi làm chuyện gì đó... nên quên mấ; lại nói, nhằm vào hai đứa con gái ấy, đúng là chuyện liên quan tới hoàng thất, cơ hội hiếm có, chớp mắt là qua, nên mới thuận tay an bài.
“Chỉ vì mấy người đó... Các ngươi cả một đời cũng sẽ không liên hệ mấy lần, đáng giá để ngươi phản bội ta sao?” Trung Nguyên Vương không hiểu nổi.
“Ta không có cha không có mẹ, cũng không có vợ con, càng thêm không có huynh đệ tỷ muội.”
Lão Mã giơ thẳng lên trời thét dài: “Bọn họ mười bảy người, mười bảy người năm đó còn sống sót, là sự ấm áp duy nhất trong lòng ta!”
“Chỉ có duy nhất sự ấm áp ấy thôi! Ngươi thì hiểu cái con khỉ khô ấy!”
“Ngươi thử nghĩ xem lúc trước tại sao lão tử lại lựa chọn phủ Trung Nguyên Vương, cũng là bởi vì Tiềm Long ở Phong Hải! Mà phủ Trung Nguyên Vương của ngươi, cũng ở Phong Hải!”
“Bởi vì bọn họ đều ở nơi này!”
“Có bọn họ nơi này, chỉ cần bọn họ còn sống, lão tử sẽ không cô độc!”
“Đời ta, ngay cả cái mạng này đều chưa hẳn quan tâm, việc ác bất kể táng tận thiên lương thế nào, cũng đã làm không biết bao nhiêu, nhưng mà rất buồn cười... Đối với mấy huynh đệ năm đó cùng nhau bò ra từ trong đống xác chết ấy, lão tử lại rất quan tâm!”
“Ta không muốn gặp bọn họ, cũng không phải là xem thường bọn họ, cũng không phải ta tự ti, lão tử làm chuyện xấu cũng không hề thấy tự ti, bởi vì lão tử thích làm chuyện xấu, không có gì mà tự ti hay tự hào... Mà là bọn họ rất phiền! Cmn phiền muốn chết!”
Lão Mã nắm tóc điên cuồng nói: “Vừa thấy mặt là các loại đại đạo lý, khuyên ta cùng bọn họ đi làm việc, để cho ta cải tà quy chính... Móe! Lão tử nếu là thật muốn làm, còn cần bọn họ khuyên?”
“Đậu xanh, bảo ta đi Cao Võ mỗi ngày dạy một đám nhóc ngu xuẩn chả biết cái khỉ khô gì, lại sung sướng như vậy?! Nhìn thấy đám ranh con cái rắm cũng đều không hiểu, một mặt ngây thơ cho rằng xã hội rất công bằng kia, lão tử đã bóp chết chúng rồi! Còn dạy, dạy cái con khỉ ấy!”
“Lão tử thà rằng đổi khuôn mặt, thay cái thân phận làm chó cho ngươi, lão tử cũng không đi làm cái thứ giáo viên kia!”
“Đã từng có một đoạn thời gian, mỗi ngày nhìn Tiềm Long nhật báo, mỗi ngày nhìn trang web trường của Cao Võ Tiềm Long, ngươi cho rằng là làm gì? Ngươi khẳng định cho là ta đang trăm phương ngàn kế tìm sơ hở của đám người Cao Võ Tiềm Long, thực tế là lão tử nhớ bọn họ, nhìn những tin tức này để làm an ủi!”
Lão Mã giống như khóc lại giống như đang cười.
Trung Nguyên Vương bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, bản vương... Bản vương lại thật sự cho rằng... cho rằng ngươi biết ta muốn đối phó Tiềm Long, mỗi ngày thay ta nghĩ cách...”
“Diệp Trường Thanh xảy ra chuyện, ta nhẫn. Hạng Cuồng Nhân xảy ra chuyện, ta cũng nhịn, dù sao thì bọn họ cuối cùng đều còn sống; nhưng Thạch Vân Phong chết rồi, lão tử đã nhẫn đến cực hạn, không muốn nhịn thêm nữa, nhưng nể tình ngươi và ta trăm năm giao bồi, cũng có một phần giao tình, ta mặc dù đã quyết ý muốn đối phó ngươi, nhưng cũng chỉ nhằm vào một mình ngươi, họa không tới vợ con... nhưng không lâu sau lại có chuyện với cháu gái của Thành Cô Ưng... Lúc đó lão tử đã hạ quyết tâm, không triệt để hủy hoại ngươi, sao có thể đi được?!”
“Bọn họ không báo được thù, nhưng mà ta có thể!”
Lão Mã thê lương cười to; “Khi đó ta đã thề, ta phải khiến phủ Trung Nguyên Vương của ngươi, đoạn tử tuyệt tôn! Chết sạch sẽ! Chết hết! Ta phải khiến phủ Trung Nguyên Vương của ngươi, một cọng cỏ trong vương phủ cũng đừng hòng còn sống! Để ngươi cũng được nếm thử cảm giác gây họa tới vợ con, diệt chủng tuyệt tự!”
“Báo thù cho huynh đệ của ta!!”
Lão Mã ngửa mặt lên trời rống to, huyết lệ chảy ra, cười ha ha: “Thạch Vân Phong! Huynh đệ! Nhìn thấy chưa? Ngươi cmn ở trong quân đội mỗi ngày đánh ta, nhưng bây giờ là lão tử giúp ngươi báo thù này, ngươi có hài lòng không?!”