Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1425 - Chương 1425: Có Phải Ta Rất Trâu Bò Không? (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1425: Có phải ta rất trâu bò không? (2)

“Ta mặc kệ đúng sai, mặc kệ cái gì mà chính nghĩa tà ác, ta chỉ cầu ta sống thống khoái. Ta chỉ muốn thống thống khoái khoái cả một đời!”

Lão Mã nói: “Ta tiến vào phủ Trung Nguyên Vương, những chuyện mà ngươi giao cho ta, ta đều xử lý thỏa đáng, rất nhanh đã trở thành tâm phúc của ngươi, thậm chí về sau tham dự một vài chuyện quan trọng; liên tục mấy chục năm, ta đối với ngươi trung thành tuyệt đối! Chỉ bởi vì ta là thật tâm nỗ lực, ta coi ta thành một con chó của ngươi! Bởi vì loại cảm giác âm thầm làm chuyện xấu này, quá đã nghiền, quá thoải mái.”

“Cho nên ngươi sai ta làm cái gì ta sẽ làm cái ấy, ngươi bảo ta cắn ai, ta sẽ cắn người đó.”

Trung Nguyên Vương gật gật đầu, lời này quả thật đúng nói cũng không hề sai.

Những năm kia, lòng trung thành của lão Mã đối với mình là tuyệt đối, quả thật là làm tới mức khiến người ta phải đỏ mắt ngưỡng mộ, cũng không biết đã thay mình làm bao nhiêu việc xấu người người oán trách.

Trên thực tế, cũng chính là từ lúc ấy mình phát hiện, tên này là người đa tài, cái gì cũng có thể làm, chuyện gì cũng dám làm, cuối cùng hoàn thành tất cả mọi chuyện vô cùng tốt.

Nhân tài như vậy, có thể nào không trọng dụng, không xem là tâm phúc được.

Mấy trăm năm ở chung, hai người có thể xưng là ăn ý tuyệt hảo, từ làm bạn, thậm chí góc độ tín nhiệm, nói là thân thiết từ khi còn để chỏm cũng không đủ.

Cho nên Trung Nguyên Vương mới có thể muộn như vậy mới phát giác, nội gián là lão Mã!

Thậm chí, Trung Nguyên Vương đã từng nghĩ, cho dù là vương phi phản bội mình, lão Mã cũng sẽ không phản bội mình! Cho dù là mình cải biến chú ý bán hết người của mình, lão Mã cũng sẽ không!

Nhưng bây giờ, lại chính là cái người tuyệt đối không thể này!

“Ta đã từng nghĩ, ta cả đời cũng sẽ không phản bội ngươi.”

“Thế nhưng, thẳng đến khi ta đột nhiên biết, ngươi thế mà lại hạ thủ với Cao Võ Tiềm Long!”

“Cao Võ Tiềm Long?” Trung Nguyên Vương sửng sốt.

“Đúng vậy!”

Lão Mã trên mặt một mảnh huyết hồng: “Ngươi ra tay với bất kỳ người nào cũng không đáng kể! Cho dù ngươi ra tay với Ngự Tọa và Đế Quân, ta biết rõ không địch lại, ta vẫn sẽ giúp ngươi mưu đồ, nhiều nhất thì là chết cùng ngươi thôi, cũng không quan trọng.”

“Nhưng ngươi vì sao lại muốn ra tay đối phó với Thạch Vân Phong?”

“Vì sao lại muốn ra tay với Diệp Trường Thanh?”

“Ngươi sai người ám toán Diệp Trường Thanh, nhưng chỉ cần hắn không chết, ta cho dù nhất thời không thoải mái, cũng sẽ không sao cả; ngươi sai người hãm hại Hạng Cuồng Nhân, vẫn là không sao, chỉ cần hắn không chết, ở trong nhà tránh một đoạn thời gian là được rồi, ta thậm chí còn cảm thấy vui vẻ khi thấy hắn phải chịu khổ nữa.”

“Về sau ngươi bày kế, kéo mấy gia tộc lớn ở Thượng Kinh vào, vì bá nghiệp của ngươi, khiến bọn người Diệp Trường Thanh hi sinh một chút thân phận địa vị... Ta vẫn là có thể tiếp nhận, vẫn là câu nói kia, chỉ cần bọn họ không chết, những cái khác, đều không đáng nói đến!”

“Nhưng mà, điều khiến ta tuyệt đối không ngờ chính là, ngươi sẽ ra tay độc ác đối với Thạch Vân Phong và Thành Cô Ưng, độc ác như vậy, tuyệt tình như vậy! Tốt thôi, ngươi làm lần đầu tiên, nên lão tử cho ngươi mười lăm!”

“Điều khiến cho ta càng để ý là, ngươi... Ngươi chừng nào thì thích Vu Giai Nhân?”

Quản gia lão Mã hung tợn hỏi: “Cho tới bây giờ, trong thư phòng ngươi vẫn còn treo chân dung lúc còn trẻ của Vu Giai Nhân!”

“Còn nhớ rõ ngày Thạch Vân Phong trở lại Tiềm Long, tìm được vợ, ngày đại hôn của hắn không? Ta cái gì cũng không làm, trốn ở trong phòng mình uống say như chết, ngươi chắc chắn sẽ không nhớ được đâu. Ta từ lúc đi đến phủ Trung Nguyên Vương, nhiều năm như vậy, cũng chỉ say một lần đấy!”

Lão Mã hung tợn hỏi.

Trung Nguyên Vương tinh thần trở nên hoảng hốt, nhớ mang máng, tựa hồ có một lần như thế thật, mình tìm quản gia làm chuyện gì đó, lại được cho biết là quản gia uống say, say như chết, ngay cả chính hắn là ai cũng không biết, không ngừng hô hào mình là nguyên soái, muốn mang binh đánh giặc cái gì đó...

Lúc ấy mình còn cảm thấy buồn cười, cái tên độc như rắn này, thế mà còn có một mặt ngây thơ như thế.

Không ngờ lại là nguyên nhân này: huynh đệ hắn kết hôn, hắn vui quá nên uống say.

“Ngươi thích Vu Giai Nhân, cái này cũng chẳng có gì mà không được cả; nhưng vì sao ngươi không theo đuổi nàng trước khi nàng thành hôn?”

Lão Mã hung dữ hỏi: “Cho dù là đi cướp về trước khi kết hôn, chỉ cần ngươi nói một tiếng, thì cho dù bảo ta tự mình đi cướp veeff cho ngươi, đều có thể, cũng không có vấn đề gì!”

“Đoạt nữ nhân, chơi nữ nhân, tính là cái gì?! Ngươi rõ ràng có thể nói sớm, vì sao ngươi không nói? Ngươi chơi qua nhiều nữ nhân như vậy, làm sao đến Vu Giai Nhân lại bắt đầu giả trong sáng rồi?! Ngươi bị dở à! Ngươi cho rằng ngươi là tình thánh sao? Ngươi chính là một con ngựa giống! Mà ngựa giống còn không có ngươi nhiều ngựa cái bằng ngươi ấy!”

Trung Nguyên Vương hừ một tiếng, cả giận nói: “Vu Giai Nhân ngày thường ăn mặc quê mùa, lúc nào cũng mặc đồng phục giáo viên, ta đâu có chú ý đến? Lần đầu tiên chân chính nhìn thấy mặt nàng, là ngày nàng kết hôn với Thạch Vân Phong, bản vương được mời tới làm khách quý...”

“Sau đó ngươi vừa thấy đã yêu rồi? Ngươi tiện không cơ chứ?!”

Lão Mã này hiển nhiên là thật sự hết thảy không thèm đếm xỉa nữa rồi.

Hắn biết, mình hôm nay vô luận như thế nào cũng không sống nổi.

Chẳng bằng trước khi chết, nói ra hết tất cả trong lòng, mang ra chửi cho sướng miệng, mắng hết suy nghĩ trong lòng.

Dù sao Trung Nguyên Vương còn không biết tất cả mọi chuyện, có nhiều thời gian mắng, có thể mắng ác độc cỡ nào thì mắng ác độc cỡ đó!

Thế mới sảng khoái, mới gọi là phát huy vô cùng tinh tế!

“Cho nên những điều này, là ngươi và đám người Diệp Trường Thanh của Cao Võ Tiềm Long cùng làm?” Trung Nguyên Vương toàn thân phát run: “Chỉ có các ngươi?”

“Ngươi nghĩ ngươi trâu bò lắm ấy... Cái gì, chỉ chúng ta?”

Lão Mã hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Không có chúng ta nào ở đây cả, chỉ có ta thôi! Chỉ có chính ta, hiểu không? Bọn họ căn bản không biết!”

Lão Mã nhổ nước miếng: “Mấy cái tên chày gỗ kia, trung thực tới ngớ ngẩn, chả có tí mưu mô nào, nếu ta mà hợp tác với bọn họ, chỉ sợ sớm đã bị ngươi bắt được rồi...”

Hắn kiêu ngạo đến hét lớn một tiếng: “Đều là một mình lão tử làm! Sao? Lão tử có phải rất trâu bò không?”

Bình Luận (0)
Comment