Không còn co rúm lại, không còn khủng hoảng, cái lưng vốn đang khom xuống, vậy mà cũng chầm chậm đứng thẳng lên.
Sắc mặt tái nhợt, vẫn tái nhợt như cũ, nhưng trên mặt trước giờ vẫn là thái độ hèn mọn, đã biến mất không thấy.
Hắn đứng thẳng người lên, đứng trước mặt Trung Nguyên Vương, dáng đứng thẳng tắp hiên ngang chưa từng thấy, lập tức, nhàn nhạt nở nụ cười với về Trung Nguyên Vương.
Mồm miệng rõ ràng nói: “Xin chào.”
Trung Nguyên Vương hung hăng nhìn hắn, cắn răng khen: “Khá lắm, khá lắm, đây mới là con người thật của ngươi, quả nhiên tài hoa xuất chúng!”
Quản gia mỉm cười, ho khan, chậm rãi từ trong túi lấy ra một bao thuốc, tỉ mỉ mở ra, lấy một điếu ra, ngậm vào miệng.
Lại lấy ra cái bật lửa, thong thả châm lửa, hít thật sâu một hơi; cảm khái nói: “Cai thứ này hơn một trăm năm rồi, bây giờ bỗng nhiên hút lại, có chút không quen.”
“Một lần cuối cùng rồi.” Ánh mắt Trung Nguyên Vương như nhỏ máu: “Rất nhanh thôi, ngươi sẽ không còn phải thấy khó chịu nữa.”
“Đúng vậy, người một khi chết rồi, thì còn biết gì nữa đâu.” Quản gia bình thản hút thuốc, khói thuốc lượn lờ, cơ hồ che khuất gương mặt của hắn.
“Ngươi... Là ai?” Trung Nguyên Vương nhịn lại cơn giận như sắp bùng nổ, cắn răng nói.
“Ngươi là người hoàng gia? Người của Thái tử? Hay là... người Cửu Trọng Thiên các? Hoặc là, người của Tả Hữu Thiên Vương? Hay là... là... người của Ngự Tọa và Đế Quân?”
Nói xong hai người cuối cùng, giọng của Trung Nguyên Vương cũng run rẩy hẳn.
“Ha ha ha...”
Quản gia lão Mã trào phúng cười một tiếng, cắn đầu mẩu thuốc lá hút một hơi, nói: “Ngươi thật đúng là cao ngạo, chỉ bằng ngươi, cũng xứng Ngự Tọa và Đế Quân chuyên môn bố trí đối phó ngươi?”
Quản gia trào phúng cười, đột nhiên lại ho khan một tiếng, nghiêng đầu một cái, mặt mũi tràn đầy chán ghét nhổ nước miếng: “Phi!”
Vậy mà lại duỗi ra bàn tay đang cầm điếu thuốc, chỉ vào mặt Trung Nguyên Vương, vô hạn khinh bỉ mắng: “Ngươi có thể có chút tự mình hiểu lấy được không hả? Ngươi tính là thứ gì! Ngươi cũng xứng để nhiều đại nhân vật như vậy tính toán ngươi?! Chúng ta có thể nào thể diện một chút được không hả?! Ngươi cũng m* kiếp cửa nát nhà tan rồi, thế mà còn chả khác gì đứa đần!”
“Ngươi từ đâu ra tự tin như thế vậy?!”
“Ngươi... Ngươi dám mắng ta?!”
Trung Nguyên Vương đột nhiên ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên một hồi lâu.
Quản gia đột nhiên nói chuyện với mình bằng loại giọng điệu này, khiến hắn lại có một loại cảm giác không biết phải làm sao.
Cho dù hắn biết rõ quản gia là phản đồ, là nội gián, nhưng mà qua nhiều năm như thế, đã thành thói quen với việc đối phương luôn thấp kém, khúm núm trước mặt mình.
Bây giờ đang nhìn khuôn mặt đã ở chung mấy trăm năm, còn quen hơn cả vợ của mình, còn được tin tưởng hơn vợ của mình...
Lại nói với mình nhưng lời ác độc, giễu cợt như vậy, khiến hắn sững sờ nguyên tại chỗ, hồi lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
“Vậy, ngươi đến cùng là ai?” Trung Nguyên Vương tâm tư bách chuyển, vậy mà cũng không tức giận.
Hắn bây giờ chỉ còn lại hiếu kì, đến tột cùng là ai, trăm phương ngàn kế như thế đối phó mình, trù tính cả trăm năm.
Qua nhiều năm như thế, quản gia đối với mình đều là trung thành tuyệt đối, nhiệm vụ giao cho hắn, tất cả đều hoàn thành viên mãn, đây đều là mình nhìn thấy cả, nhưng vì sao hắn lại làm phản, cho tới bây giờ, Trung Nguyên Vương đều không nghĩ thông được.
“Ta là vương bát đản!” Quản gia cười lạnh liên tục, nói chuyện, đột nhiên bộp một tiếng tự đánh mình một cái tát.
Một tát này đánh cực mạnh, trực tiếp đánh gãy ba cái răng.
Lúc ngẩng đầu lên, trong miệng đã là máu me đầm đìa, nhìn Trung Nguyên Vương, đột nhiên cười lạnh; “Ngươi muốn biết? Thật sự muốn biết?”
“Xin chỉ giáo.”
“Ta không phải người của ai cả! Cũng không có bất kỳ người nào sai sử ta!”
Quản gia hít sâu một hơi, nuốt hết máu tươi còn có răng trong miệng xuống: “Sẽ phải ra đi, vẫn là nên hoàn chỉnh một chút, đều mang đi.”
“Không phải người của ai?” Trung Nguyên Vương càng mơ hồ hơn. Cái này sao có thể?
“Ngươi có thù với ta?”
“Ta vốn cùng ngươi không thù không oán!”
Trung Nguyên Vương triệt để ngơ ngác: không ai sai sử ngươi, không có thù oán, vậy ngươi điên rồi à? Lại chơi ta như thế?
“Nếu như xét nghiêm cẩn mà nói, thì ta là người của ngươi!” Quản gia khẳng định nói.
“Người của ta?” Trung Nguyên Vương cảm giác mình bị vũ nhục, trừng mắt, muốn nổi giận.
“Ta đích xác là người của ngươi, từ đầu đến cuối đều là như vậy.”
Quản gia hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
“Lúc trước, ta chiến đấu ở tiền tuyến, Hồng Thủy Đại Vu giữa trời một chùy, làm ta hôn mê, nguyên thần bị thương, do đó bản nguyên cũng bị ảnh hưởng; bị ngã xuống đất, lại còn đen đủi ngã ụp mặt vào Lang Nha bổng, đừng nói mặt, ngay cả xương cũng bị mất, xuất ngũ cùng lượt với đám người Diệp Trường Thanh.”
“Nhưng chúng ta không phải người một đường! Ta làm việc thủ đoạn, lấy đạt thành mục đích làm nguyên tắc thứ nhất, không để ý tới quá trình như thế nào, tự nhiên thủ đoạn âm hiểm độc ác, mà mấy người bọn họ, lại tự xưng là quang minh lỗi lạc, không chịu đi mưu mẹo nham hiểm, chúng ta xưa nay, là thật sự không có liên quan gì tới nhau.”
“Bọn họ đi Cao Võ Tiềm Long, mà ta không muốn đi dạy học, cũng không muốn lăn lộn giang hồ, nhưng ta cũng không muốn cứ thế sống qua ngày, rồi tiêu tán trong phàm tục, vẫn muốn tại cảnh ngộ khác, khu vực khác làm chút chuyện.”
“Ta cho tới bây giờ cũng không phải loại người tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt, đồng thời cũng không muốn để cho mình bị mai một, ta đã quen làm mưa làm gió, điều khiển đại cục, dù là huynh đệ cùng trong quân doanh, cũng có rất nhiều người, bởi vì ta châm ngòi, mà đánh nhau, đánh thành mối thù cả đời!”
“Trong mắt bọn họ, ta chính là một con rắn độc, không những không thể coi là bạn, thậm chí còn không xứng là bè!”
“Ngươi chắc chắn sẽ không biết, Diệp Trường Thanh bọn họ cũng từng bị ta châm ngòi qua, bọn họ bởi vậy xém chút đã giết ta, nhưng lại như thế nào đi nữa thi ta vẫn là quân nhân, trên chiến trường, chúng ta vẫn như cũ giao phía sau lưng cho lẫn nhau, cứu mạng nhau cũng không dưới vài chục lần.”
“Ta không muốn gặp mặt bọn họ, cũng không muốn lại đi đối mặt với chiến trường kia, dù sao mặt cũng đã bị hủy, cho nên ta thẳng thắn tái tạo khuôn mặt; dùng gương mặt mới, tên mới, bắt đầu một cuộc đời mới.”
“Làm mưa làm gió, đã là điểm gửi gắm khoái cảm duy nhất của ta trong quãng đời còn lại.”
Lão Mã cười ha ha nói: “Ngươi là một người có dã tâm, đi theo ngươi, chẳng những sẽ không bôi nhọ ta, còn có thể để cho ta phát huy năng lực của mình.”
“Đi theo ngươi tạo phản, ta là thật sự bỏ ra tâm lực lớn nhất, ta cũng là thật sự muốn phong vân tế hội một lần, cho dù chết cũng không hối hận.”