“Ta biết, ta đương nhiên biết, nếu tới giờ mà ta vẫn không biết, chẳng phải là ngu muội đến cực điểm hay sao?”
Trung Nguyên Vương nhìn quản gia, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, nhưng lại xen lẫn mấy phần bi thương, mấy phần trống rỗng.
Quản gia vẫn đang phẫn nộ nói: “Vậy kính xin vương gia hạ lệnh, thuộc hạ dù là liều mạng tới chết, cũng quyết sẽ không bỏ qua cho tên khốn này! Tên khốn này tội ác tày trời, nên tru diệt!”
Trung Nguyên Vương lẳng lặng nói: “Lão Mã, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Vâng! Thuộc hạ nghe ngài nói mà tức muốn nổ tung cái bụng!”
Trung Nguyên Vương cười ha ha: “Vậy ta cho ngươi biết, người kia... Chính là ngươi.”
“Là...” Quản gia sững sờ đứng ngây ra tại chỗ, miệng mở rộng, sững sờ nhìn Trung Nguyên Vương.
Trung Nguyên Vương và quản gia gần trong gang tấc, ánh mắt áp bách nhìn quản gia, cắn răng, nhếch môi cười, thấp giọng nói: “Đúng vậy, chính là ngươi!”
“Vương gia!?” Quản gia kinh hoảng lui lại một bước, xém chút ngã xuống hồ nước: “Vương gia, ngài... Ta... Oan uổng... ta... Ta đối với ngài... Cả một đời trung thành tuyệt đối...”
Trung Nguyên Vương nở nụ cười tự giễu: “Ha ha ha... Cả một đời trung thành tuyệt đối... Ha ha, Ha ha, ha ha ha ha ha ha...”
Hắn đột nhiên cười ha hả, cười đến ngửa tới ngửa lui, cười chảy nước mắt.
Chỉ cười nước mắt theo gương mặt ào ào chảy xuống, nhưng vẫn đang cười: “Ha ha ha ha ha... Cười chết ta rồi... Ha ha ha...”
“Buồn cười quá! Buồn cười quá!”
Trung Nguyên Vương điên cuồng cười lớn, không để ý chút nào dáng vẻ, cứ thế cười lớn.
“Lão Mã, ngươi đối ta trung thành tuyệt đối như thế, vậy hãy nói cho ta, thành thành thật thật nói cho ta... Ta còn có thể nhìn thấy con trai của ta, ta còn có thể nhìn thấy một nhà thế tử, nhìn thấy bọn họ một lần cuối không?”
Trung Nguyên Vương cắn chặt môi, cắn đến ứa ra máu.
Quản gia thất kinh: “Vương gia... Ngài sao vậy? Ta vừa nhận được tin tức, xa giá của thế tử, lập tức sẽ tiến vào phạm vi Phong Hải... Ngài, rất nhanh thôi sẽ có thể nhìn thấy bọn họ!”
“Rất nhanh thôi sẽ có thể nhìn thấy... Ha ha ha... Ta đã nhìn thấy rồi!” Trung Nguyên Vương thảm cười lên, cả thân thể đều đang run rẩy.
Hắn lấy điện thoại di động từ trong ngực ra, bên trong, là liên tục mấy chục bức ảnh.
Quản gia nhìn chăm chú vào tên người gửi.
m Dương Khách!
“Xem một chút đi, xem thật kỹ vào, quản gia trung thành tuyệt đối của ta.” Trung Nguyên Vương cũng không để ý quản gia nhìn cái gì. Bây giờ, hắn đã không thèm để ý cái gì nữa rồi!
Vẫn là điên cuồng cười lớn như cũ: “Nhìn đi! Nhìn đi! Ta thấy được rồi, ngươi, cũng nhìn đi.”
Quản gia không ngừng run rẩy: “Vương gia, vương gia...”
“Ta bảo ngươi nhìn!”
“... Dạ.”
Quản gia cầm điện thoại di động lên, một đường lật qua từng bức ảnh một.
Trong ảnh tất cả đều là từng cỗ thi thể, có nam có nữ, còn có đứa bé; còn có mấy tấm hình càng là người một nhà chỉnh chỉnh tề tề chết cùng một chỗ.
Trung Nguyên Vương nhìn cành liễu rủ trong phủ, đang bay bay theo gió dù trên cành đã không còn lá.
Đột nhiên một tiếng tách rất nhỏ vang lên, một cành cây gãy xuống. Rơi vào bụi bặm.
“Cả nhà thế tử, buổi chiều hôm nay, bị phát hiện chết trên đường, ngay Tiểu Mang Sơn. Trên dưới tính cả hộ vệ, nam nữ già trẻ, một người cũng không chừa lại! Bao gồm mấy cháu trai cháu gái của bản vương...”
Trung Nguyên Vương hít thật sâu vào một hơi: “Thế tử ở kinh thành, có nuôi mấy người vợ nhỏ ở bên ngoài, cũng gần như vào cùng một thời gian, cả nhà trên dưới, tính cả đứa bé, tất cả đều chết oan chết uổng!”
“Bây giờ, giờ này khắc này, Trung Nguyên Vương nhất mạch, còn dư lại bao nhiêu người, ngươi biết không?”
Trung Nguyên Vương nhàn nhạt cười: “Chỉ còn lại có mình ta, duy nhất một mình ta!”
“Chỉ còn lại một mình ta còn chưa chết; tất cả những người có liên hệ với ta, tất cả huyết mạch của ta, tất cả...” Trung Nguyên Vương cắn răng, rốp một tiếng, vậy mà cắn tới vỡ cả răng.
“... Thân nhân!”
“Thân nhân của ta, huyết mạch của ta, một người cũng không còn sống sót ở trên đời này!”
Trung Nguyên Vương nhìn quản gia sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, chậm rãi tới gần, ánh mắt hung ác nham hiểm kiềm chế: “Đây chính là ngươi nói, ta sắp được đoàn tụ với con trai?”
Quản gia kinh hoảng muôn dạng phân bua: “Vương gia, chod ù thế tử gặp bất trắc, cũng không liên quan tới ta...”
“Hay cho câu không liên quan, lúc ấy là ngươi đề nghị ta, đón thế tử từ Thượng Kinh tiếp trở, bởi vì ở lại nơi đó, chỉ sợ sẽ có bất trắc, dù sao có chuyện con gái nhà họ Thành lần trước, đã kết huyết thù với Thái tử, vẫn là nên để người một nhà thế tử trở lại Phong Hải sẽ tốt hơn, dù sao đây cũng là địa bàn của mình, cũng tiện bề bảo vệ...”
“Cho nên ta nghe ngươi, gọi bọn họ trở về.”
Ánh mắt Trung Nguyên Vương đỏ ngầu nói: “Ngươi biết không? Khi đó ta đã biết là ngươi; nhưng ta lại hiểu lầm các ngươi có ý khác, để một nhà chúng ta tụ tại một chỗ, chỉ cần từ đây không còn làm mưa làm gió, sẽ giữ lại cho ta một dòng huyết mạch...”
“Nhưng ta vạn lần không ngờ tới, các ngươi thế mà lại độc ác như thế!”
Trung Nguyên Vương trong mắt như là nhỏ máu, khóe miệng lại đang thật sự nhỏ máu, đột nhiên cười to một tiếng: “Nực cười! Nực cười! Thật sự quá nực cười! Ta tự nhận là nắm trong tay hết thảy, tự nhận là không có kẽ hở, lại không ngờ tới, nội gián lớn nhất, lại là người giúp ta bày binh bố trận!!”
“Là người hiểu rõ hết thảy, là người thay ta an bài hết thảy, là người biết tất cả huyết mạch và tất cả bí mật của ta, là tâm phúc của ta và cũng là người chủ mưu!”
“Cỡ nào nực cười!”
“Quân Thái Phong, ngươi không thua mới là chuyện lạ đấy!”
Trung Nguyên Vương giơ tay, điên cuồng đánh mình bốn cái tát, dùng sức tát rất mạnh, khuôn mặt lập tức sưng phồng lên, khóe miệng đổ máu!
Nhưng hắn vẫn không bỏ qua, chưa đủ nghiền, nghĩ nghĩ, thế mà lốp ba lốp bốp lần nữa đánh mình mười cái cái tát: “Ngươi ngu! Ngươi ngu đến mức như thế! Ngu đến mức như thế!”
“Kẻ chủ mưu là nội gián! Quân Thái Phong, ngươi đúng là đồ ngu, khốn khiếp, đôi mắt này của ngươi, là mù đến trình độ nào cơ chứ?”
Trung Nguyên Vương thở hổn hển, một hồi lâu sau, rốt cục không nhịn nổi, hét lớn một tiếng.
“Ngươi là ai?!!! Lão Mã! Ngươi đến cùng là aiiiiiii?!”
Quản gia lão Mã ngưng mắt nhìn Trung Nguyên Vương, ánh mắt của hắn vốn là co rúm lại, tôn kính, bi thương, lý giải, cảm động... Nhưng mà, chậm rãi, ánh mắt của hắn đột nhiên thay đổi.