Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1422 - Chương 1422: Tâm Phúc Đầu Tiên! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1422: Tâm phúc đầu tiên! (2)

Đủ loại thế lực, tầng tầng nội tình, toàn bộ đều đã xuống mồ cả rồi...

Bây giờ thứ còn lại trong tay vương gia, cũng chỉ có hai cao thủ bí mật mà mình không biết.

Nói chung cũng chỉ có hai người này là còn chưa bị có sa lưới...

“Không cần đi đón.” Trung Nguyên Vương thản nhiên nói: “Nếu phải chết, thì cũng không tránh được, còn nếu đã không phải chết, thì nhất định có thể sống sót.”

Hắn vẫy tay: “Lão Mã, tới đây. Bây giờ trong phủ này, cũng chỉ còn có hai người chúng ta.”

“Vâng, vương gia.” Quản gia quy quy củ củ đi tới, khom lưng đứng bên cạnh Trung Nguyên Vương.

Ngay lúc này, trong ao cá, đột nhiên kịch liệt quay cuồng.

Một con cá đang liều mạng phun ra bong bóng màu lam, tất cả những con cá trong hồ tiếp xúc phải những bong bóng màu lam này, đều đang điên cuồng lăn lộn, sau đó, cũng bắt đầu không ngừng phun bong bóng, cũng đều là bong bóng màu lam...

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mấy trăm con cá lớn trong hồ cùng nhau lăn lộn, không phân bất luận chủng loại gì, cũng mặc kệ cá lớn cá con, toàn bộ đều phun bong bóng, tới cả mấy hồ cá cạnh đó, bong bóng tràn sang theo dòng nước, cũng đầu bắt đầu lăn lộn phun bong bóng, giống hệt một chuỗi liên kết.

Vương phủ bình thường thì sẽ có tới mấy cái vườn hoa, nhưng đã đến địa vị nhất định, sẽ xuất hiện cái gọi là bố cục 'Ngũ hồ tứ hải'.

Cũng chính là chín cái hồ cá, tượng trưng cho Hoàng gia giàu có sung túc.

Mà phủ của Trung Nguyên Vương, chính là loại bố cục này.

Nhưng bây giờ, cá ở bên trong chín cái hồ, tất cả đều là đang lăn lộn không ngừng, tất cả đều đang phun ta bong bóng màu lam, có những con sinh mệnh lực yếu, đã bắt đầu lật ngửa bụng lên rồi.

“Vương gia, đây là...” Quản gia lão Mã giật mình nhìn xuống hồ cá trước mặt: “Ngài... Ngài làm cái gì vậy?”

Trung Nguyên Vương chắp tay nhìn đàn cá lăn lộn trong ao, thở dài thườn thượt một hơi.

Thản nhiên nói: “Lão Mã, ngươi theo ta, đã bao nhiêu năm rồi?”

Lão Mã không hiểu ra sao, nói: “Từ khi tiến vào vương phủ, ta đã bắt đầu theo hầu vương gia... Mãi cho đến năm nay, đã khoảng chừng một trăm hai mươi mốt năm.”

“Đã hơn một trăm hai mươi năm, vượt qua hai giáp... Lão Mã, ngươi là người tham dự vào tất cả kế hoạch của ta, cũng là người chấp hành tất cả bố trí của ta... Lão Mã, ngươi là tâm phúc đầu tiên của ta.”

Trung Nguyên Vương nhẹ nhàng thở dài.

“Lão Mã, ngươi nhìn những con cá trong hồ đi, có chín cái hồ, nhìn như có đường dẫn thông với nhau, nhưng mà phạm vi hoạt động, lại vẫn bị hạn chế bên trong phủ Trung Nguyên Vương... Mọi người cùng hô hấp một bầu không khí, uống cùng một nguồn nước... Đồng căn đồng nguyên.”

“... Dạ.” Lão Mã nghe vậy cảm thấy không hiểu.

Đây là ý gì?

Những lời trong lời ngoài này, thật quái dị...

“Mưa gió bên ngoài, cho tới bây giờ đều không ảnh hưởng tới bọn chúng. Phía ngoài dù có mưa bão thế nào, đối với bọn nó mà nói, cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi. Bọn nó, vốn là an toàn.”

Trung Nguyên Vương chậm rãi nói: “Cái này vốn là là cực tốt... Nhưng, ngươi nhìn bây giờ, vốn chỉ có một con cá trúng độc, nhưng theo con cá này bắt đầu điên cuồng phun bong bóng, khiến độc tố tràn ra khắp nơi, cũng bởi vì con cá này trúng độc, liên lụy đến cả chín cái hồ nước, tất cả cá trong ngũ hồ tứ hải... Đều gặp phải tai họa, không có may mắn thoát khỏi.”

Trung Nguyên Vương chắp tay sau lưng, ánh mắt lãnh khốc mà bình tĩnh nhìn cá trong hồ.

“Đây là vương phủ của ta, ta lại chỉ có thể nhìn bọn nó cứ thế mà chết đi từng con một, thúc thủ vô sách.”

“Nhưng xét đến cùng, mầm tai vạ, lại cũng là bởi vì con cá này? Lão Mã, ngươi nói xem, là như thế đúng không?”

Trung Nguyên Vương chậm rãi quay người, nhìn quản gia lão Mã.

Lão Mã một mặt ngơ ngác, nói: “Vương gia nói như vậy, thì nhất định là như vậy.”

“Cho nên, vô luận là một quần thể như thế nào, thứ đáng sợ nhất, không phải mưa to gió lớn kinh đào hải lãng phía ngoài... Mà là nội bộ, một con cá độc làm hại, đã đủ để tai họa khắp nơi.”

Trung Nguyên Vương nhàn nhạt cười, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén như là lưỡi đao, nhìn chăm chú lên mặt quản gia lão Mã.

Lão Mã một mặt ngơ ngác: “Vương gia, ngài là nói...”

Trung Nguyên Vương chậm rãi nói:

“Lão Mã, ngươi cũng đã biết, phủ Trung Nguyên Vương an bài nhiều năm như vậy, đã hao hết trù tính, bỏ ra tài phú nhiều tới mức các đại thế gia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới... Tất cả mọi người cẩn thận như vậy, từ đầu đến cuối một tuyến liên hệ...”

“Rốt cục... vào lúc tấm lưới này sắp hình thành... Lại bị một mẻ hốt gọn, đối với người chủ sự mà nói, là một chuyện không tài nào chấp nhận được.”

Trung Nguyên Vương hít một hơi thật sâu, nói: “Ngươi nói xem, vương phủ của chúng ta, có giống cái hồ cá này không?”

Ánh mắt quản gia cũng chuyển thành sắc bén, nói: “Vương gia, ý của ngài là nói, trong chúng ta xuất hiện nội gián?”

Trung Nguyên Vương nhàn nhạt gật đầu, trong ánh mắt có ý trào phúng, nói: “Đúng vậy, nội gián, một nội gián quan sát toàn cục, hiểu rõ hết thảy!”

Ánh mắt Trung Nguyên Vương sắc bén nhìn thẳng vào mặt quản gia lão Mã, như là hai cây châm nung đỏ, đang chĩa thẳng vào mặt của hắn.

Cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói: “Nhiều năm trù tính giao tây phong, kim lân từ đầu đến cuối khó thành rồng; tự phụ lòng có mọi kế sách trong thiên hạ, người dưới trướng đều là hào kiệt; trong mộng ngoài mộng đều cần mẫn, vân thượng vân hạ vẫn không ngơi; dệt nên một tấm lưới phủ thiên hạ, giấu được ba con chốn thâm cung; tay áo dài phất lên quân chính ý, vận trù Trung Nguyên trong tầm tay; ấy thế mà khi sắp thành công, một mồi lửa đã thành công dã tràng; đời này người lạ ai hay biết, thiên hạ người nào giải nghi vấn cho?”

Quản gia lão Mã lập tức một mặt kích động, tán thưởng: “Vương gia, thơ hay. Vương gia, thơ hay.”

“...”

Trung Nguyên Vương khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ta là đang muốn thẳng thắn với ngươi đấy... khốn khiếp ngươi lại cho ta một câu thơ hay?

Đều đã đến nước này rồi, chẳng lẽ, còn không thể thẳng thắn với nhau sao?

“Tên nội gián này, chính là con cá độc kia. Tên nội gián này đang không ngừng phun bong bóng độc, khiến tất cả những thứ hắn tiếp xúc qua, toàn bộ đều dắt nối liền với nhau, liên luỵ kéo nhau vào chỗ chết, khó được may mắn thoát khỏi.”

Trên gương mặt uy nghiêm của Trung Nguyên Vương hiện ra nụ cười khẽ, nhưng mà nụ cười ấy lại toát ra sự lạnh lùng.

Quản gia một mặt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Vương gia, người kia là ai? Là ai lại phát rồ như thế!? Ngài có biết không?”

Bình Luận (0)
Comment