“Đi thôi.” m Dương Khách cũng cảm giác trên người mình, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
“Được... Ta... Ta đi Nhật Nguyệt Quan...” U Minh thích khách toàn thân run rẩy, một màn tàn khốc này, khiến một người lăn lộn giang hồ, giết người vô như hắn, cũng có một loại cảm giác vi diệu như bị dọa cho bể mật vậy.
“Được.”
Hai người run rẩy biến mất.
Trong hư không, còn có mấy người từ đầu đến cuối, lẳng lặng mà nhìn.
“Vì sao không ra tay? Cái giá mà bọn họ phải bỏ ra, cũng quá khốc liệt rồi?”
“Không thể ra tay.” Du Đông Thiên hít một hơi thật sâu: “Đây là bọn họ đang báo thù, nếu chúng ta ra tay, bọn họ sẽ... không thể thoải mái được...”
“Vậy thiếu niên thiếu nữ kia...”
“Kia là học sinh của bọn họ! Vì thầy của mình xuất lực báo thù, chuyện đương nhiên!”
“Nếu bọn họ không địch lại, chúng ta tự nhiên sẽ ra tay hỗ trợ, nhưng mà bọn họ nếu có thể mài chết Quân Thái Phong, chúng ta cũng không cần xen vào nữa! Phần chiến quả này, là bọn họ nên được, nên có được!”
“Vầng.”
Một người khác, nhẹ giọng thở dài.
“Hậu nhân của chiến thần hoàng tộc... Cứ như vậy... Tuyệt hậu...” Tây Môn đại soái cay đắng nhìn xuống mặt đất; thỉnh cầu năm đó của lão huynh đệ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Bây giờ, mình trơ mắt nhìn con của hắn, bị cả đám dùng phương thức tàn nhẫn nhất, từng chút một giết chết.
“Sau khi lập được công huân, là có thể tùy tiện phạm tội sao?” Du Đông Thiên trừng mắt liếc hắn một cái: “Vậy nếu ta có con trai, có phải hắn cũng có thể giết hết các ngươi, rồi vẫn có thể tiếp tục tiêu dao sống qua ngày không?”
“Công lao và lỗi lầm, nếu không liên quan đến nguyên tắc, có thể nể mặt tình nghĩa, nhưng một khi liên lụy đến vấn đề căn bản, công lao và lỗi lầm, không thể lẫn lộn, càng thêm không thể nói nhập làm một!”
Du Đông Thiên lạnh lùng nói: “Huống chi, Trung Nguyên Vương, Quân Thái Phong, sớm đáng chết! Như không phải là bởi vì cha của hắn, nếu không phải bởi vì những người kia ở Tây quân các ngươi, đã sớm nên chém thành muôn mảnh!”
“Vâng.” Tây Môn đại soái cúi đầu xuống.
“Nếu như trong quân các ngươi có ai dám trả thù mấy người này, ta sẽ dọn sạch tất cả bọn họ luôn!”
Du Đông Thiên nhìn Tây Môn đại soái: “Ta cho ngươi biết, ta cũng sẽ không đồng tình với cái gọi là huynh đệ nghĩa khí của bọn họ!”
“Ta cam đoan sẽ không!”
“Chỉ mong là vậy!”
Hữu Lộ Thiên Vương lạnh hừ một tiếng, lập tức thấp giọng truyền âm: “Tây Môn, ta có thể nói cho ngươi biết, Ngự Tọa đang ở ngay biệt thự sát vách chỗ này. Cả quá trình chuyện này, lão nhân gia hắn là tận mắt nhìn thấy... Ngươi sau khi trở về, đám bộ hạ cũ kia của ngươi nếu là thật sự có động tác gì, thì sẽ có hậu quả thế nào, ta nghĩ ngươi hiểu.”
“...!!!”
Tây Môn đại soái toàn thân chấn động, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tuyệt đối sẽ không! Ta lấy tính mệnh ra cam đoan! Nếu là có người vọng động, ta sẽ trước một bước xử lý.”
...
Một trận gió lạnh thổi qua.
Trên mặt đất, ngổn ngang lộn xộn mấy người, đều lẳng lặng nằm.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cuối cùng cũng đã tỉnh hồn lại, vội vàng bay xuống, kiểm tra thương thế của mọi người.
Vừa xem xét, hai người mới cảm thấy hãi hùng, mấy người này, mỗi người đều là trọng thương, nghiêm trọng tới cực điểm, thậm chí đã tới mức độ có trướng ngại đạo cơ; nhưng chỉ cần kịp thời trị liệu, tuyệt sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Mau chóng cho mỗi người uống một bình Sinh Linh Thủy tốt nhất, sau đó lại cho ăn các loại đan dược chữa thương...
Tả Tiểu Đa phi nước đại vào phòng, trực tiếp khiêng ra mấy cái nệm, đặt mấy người nằm lên đó, sau đó mới bắt đầu chậm rãi xử lý vết thương toàn thân.
Hắn không mang bọn họ vào trong; bởi vì Tả Tiểu Đa biết bọn họ khẳng định không nguyện ý.
Mặc dù bên ngoài trời đông giá rét, tràn đầy mùi máu tươi càng là khó ngửi, nhưng mà, bọn họ còn có một người huynh đệ nằm ở chỗ này, bọn họ còn chưa tiễn hắn đi...
Ngay lúc này, bọn họ sẽ không chỉ lo chữa thương. Cũng sẽ không lo che gió tránh rét cho bản thân mình.
Quả nhiên...
Diệp Trường Thanh là người đầu tiên tỉnh lại, lẩm bẩm nói: “Quân Thái Phong... đã chết chưa?”
“Chết rồi! Bị các ngài giết! Mọi người đã báo thù được rồi!” Tả Tiểu Đa gật đầu thật mạnh.
Hai mắt Diệp Trường Thanh sáng lên, đột nhiên giằng co: “Thiên Thọ, Thiên Thọ... Huynh đệ, huynh đệ của ta đâu?” Giãy dụa quay đầu lại tìm kiếm.
Văn Hành Thiên và Lưu Nhất Xuân cũng đồng thời tỉnh lại, Văn Hành Thiên lo lắng khàn giọng gọi: “Thiên Thọ, Thiên Thọ, ngươi còn đó không?”
“Thiên Thọ! Quân Thái Phong chết rồi! Ngươi thấy được không?”
Nhưng, không có người trả lời.
Một lúc lâu sau.
Sáu người nỗ lực giãy dụa, nghiêm khắc yêu cầu hai người Tả Tiểu Đa giúp bọn họ ngồi xuống, song song ngồi trước người Hóa Thiên Thọ, nhìn Hóa Thiên Thọ đã không nói không động, ai cũng khó mà ngăn chặn nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống.
Hóa Thiên Thọ... sớm đã chết.
Thi thể của hắn, đã bắt đầu cứng ngắc, nhưng trên mặt lại vẫn giữ lại nụ cười quái dị mà ngoan độc kia...
“Thiên Thọ...”
Mấy người Văn Hành Thiên nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
“Huynh đệ của ta!...” Diệp Trường Thanh rống to một tiếng, mãnh ra phun một ngụm máu, lại bất tỉnh.
Vốn tưởng rằng sau khi rời khỏi quân đội, các huynh đệ sẽ không còn mất đi một ai nữa, nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, lại vẫn như cũ là hết người này tới người nọ lần lượt rời đi...
“Thiên Thọ...” Thành Cô Ưng vuốt mặt Hóa Thiên Thọ, nước mắt tuôn đầy mặt: “Đừng đi... Trên đời này, chỉ còn lại mấy người chúng ta, ngươi đừng đi...”
Thành Cô Ưng khóc lớn, thù, đã báo. Nhưng mà, huynh đệ, cũng không còn nữa.
Thù hận, ngày hôm nay cuối cùng đã khoái ý, chỉ có huynh đệ của ta là không còn nữa.
Bóng người lóe lên.
Tây Môn đại soái xuất hiện tại trước mặt.
“Mấy người các ngươi, cần phải nhanh chóng chữa thương, Cao Võ Tiềm Long không thể rắn mất đầu, nếu đã báo được thù, thì trách nhiệm nên gánh, như cũ vẫn phải gánh vác.”
Tây Môn đại soái nói: “Các ngươi đừng nghĩ mình chỉ có huynh đệ, các ngươi còn có nhiều học sinh như vậy!”
“Vâng.”
“Ta mang các ngươi đi chữa thương, có khoang điều dưỡng siêu cấp, để các ngươi... Ở bên trong nằm một đêm... Còn có linh dược Thiên Vương đại nhân chuyên môn ban cho... Bên này, ta sẽ cho người dựng linh đường cho Hóa Thiên Thọ... chờ các ngươi trạng thái tốt hơn một chút, thì trở về tiễn đưa hắn.”
“Đa tạ đại soái thành toàn!”
Lưu Nhất Xuân nghẹn ngào, nói: “Còn xin đại soái, làm một cỗ quan tài tốt nhất cho huynh đệ của ta, chúng ta bây giờ không thể động, chỉ có thể xin nhờ đại soái, chúng ta muốn để hắn được nhập liệm bằng tên thật...”