Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1440 - Chương 1440: Thù Hận Rửa Sạch (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1440: Thù hận rửa sạch (2)

“Không thành vấn đề.”

“Đại soái!” Thành Cô Ưng nói: “Ti chức thỉnh cầu, được giữ đầu của Quân Thái Phong lại!”

Tây Môn đại soái trầm mặc hồi lâu.

Rốt cục chậm rãi gật đầu: “Được, nhưng mà sau khi các ngươi tế điện vong linh xong... Ta sẽ phái người tới lấy, hậu nhân của chiến thần... Cứ như vậy bị các ngươi giết... Cho dù là hắn trừng phạt đúng tội, nhưng mà ta là huynh đệ của cha hắn... Ta cũng không chịu nổi...”

“Chúng ta hiểu đã làm đại soái khó xử.”

Văn Hành Thiên nói: “Đa tạ đại soái đã hiểu cho chúng ta!”

Bọn họ là thật sự hiểu, bởi vì, chính bọn họ cũng có huynh đệ, đều là huynh đệ, hơn nữa còn có một vị huynh đệ, đang nằm ở bên trái gần đó...

Mà vị huynh đệ kia, chính là vì báo thù cho nhóm người mình... Mới có thể nằm ở chỗ này...

Cho nên bọn họ hoàn toàn hiểu, loại tâm lý thẹn với huynh đệ bây giờ của Tây Môn đại soái.

Chúng ta là huynh đệ sinh tử, nhưng mà, Tây Môn đại soái và cha của Quân Thái Phong, cũng là huynh đệ sinh tử như vậy.

“Đi đi.”

Tây Môn đại soái phất phất tay, mười mấy người trên không trung đi xuống, mấy người nâng nệm lên, lăng không mà đi, mấy người khác lưu lại, thu dọn một mảnh hỗn loạn.

“Hai người các ngươi, cũng nhanh đi về chữa thương đi.” Tây Môn đại soái nhìn Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, giọng điệu ôn hòa mà trầm thấp: “Giang hồ chính là tàn khốc như thế... Mau chóng tăng lên tư vi của mình, chuẩn bị vào bí cảnh.”

“Vâng.” Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm hai người le lưỡi, mau chóng chuồn về.

Mãi cho đến về tới trong nhà, vẫn cảm giác được từ đáy lòng rung động, run rẩy không thôi đối với trận chiến tàn khốc hôm nay.

Hoá ra chân chính chém giết... Tàn khốc như vậy, trước đó, thật khó có thể tưởng tượng...

...

Trong sân nhà Diệp Trường Thanh.

“Đại soái, tin Quân Thái Phong chết, phải báo cáo như thế nào?”

“Quân Thái Phong bại lộ âm mưu tạo phản, sợ tội tự sát.”

Tây Môn đại soái thở dài, nói: “Báo cáo bệ hạ, xin bệ hạ nể tình cha hắn, tùy tiện phong cho hắn cái thụy hào đi, về phần những chuyện sau đó, Tây quân chúng ta sẽ xử lý.”

“Các lão huynh đệ năm đó, sợ là sẽ có phê bình kín đáo.”

“Phê bình kín đáo? Bọn họ còn dám có phê bình kín đáo?”

Tây Môn đại soái giận dữ nói: “Lão tử tự mình ở nơi đó nhìn, còn không dám nói câu nào! Bọn họ nếu có bản sự, đi tìm Thiên Vương, đi tìm Ngự Tọa! Người nào người nấy cũng quen thói xấu lên mặt!”

“Nói cho bọn họ biết, nếu mà không dạy dỗ cn cháu mình cho tốt, tương lai, kết cục của Quân Thái Phong, chính là tấm gương sáng, thậm chí còn thảm hại hơn!”

“Ai dám có ý kiến gì, không cần người khác, lão tử sẽ là người đầu tiên đánh chết hắn!”

Không trung phong thanh gấp gáp vang lên, Đông Phương đại soái mang theo người cơ hồ là liều mạng đồng dạng chạy tới.

“Nghe nói Trung Nguyên Vương muốn làm khó mấy lão binh giải ngũ của Đông quân ta? Làm sao lại đắc tội với Trung Nguyên Vương rồi?”

Trong giọng nói của Đông Phương đại soái mang theo mùi thuốc súng nồng nặc: “M* kiếp lần trước đã không định làm thịt hắn, lão tử nể mặt hắn lắm rồi, ở đâu rồi!?”

Tây Môn đại soái quái gở nói: “Quân Thái Phong đã bị người của ngươi đánh chết rồi, ngươi còn muốn như thế nào!! Nghiền xương thành tro à?”

“Bị người của ta đánh chết?”

Đông Phương đại soái sửng sốt một chút, lập tức nói: “Đám Diệp Trường Thanh đâu rồi?”

“Đi chữa thương rồi, không chết ai cả.” Tây Môn đại soái cảm giác có chút ấm ức.

“Thì ra là thế, ha ha ha...”

Đông Phương đại soái cười ha hả: “Vậy thì không sao nữa rồi, chúng ta rút lui, Tây Môn, hôm nay vất vả ngươi rồi, hôm nào ta mời ngươi uống rượu, chúng ta đến lúc đó lại nói...”

Vèo một tiếng, Đông Phương đại soái mang theo một đám người bay thẳng đi.

Hắn thậm chí còn không đi tới xem hiện trường đã bay mất, động tác rất nhanh chóng.

Hắn rất biết, bây giờ mình không còn khí thế, ngược lại là Tây Môn đại soái trong lòng nghẹn một cục tức, thật sự muốn hành hung mình một trận ấy chứ, nếu ở lại bị đánh mới là thiệt thòi nè, còn không biết đi đâu mách nữa.

“Người nào người nấy cũng bao che như thế... Sớm tối gì cũng xảy ra chuyện!” Tây Môn đại soái cắn răng nghiến lợi mắng.

Mãi một lúc lâu sau mới tỉnh ngộ lại: “Đậu xanh, chuyện của bên Cao Võ Tiềm Long bên kia hẳn là Đông quân bọn họ đến xử lý mới đúng chứ? Các ngươi Đông quân, đúng là lẩn nhanh như trạch! Lão già xảo quyệt! Chờ lần sau gặp mặt, lão tử đánh không chết ngươi!”

...

Sau khi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm trở về, lại nhanh chóng chui vào Diệt Không Tháp chữa thương dưỡng khí, hai người bọn họ bị thương nhẹ, cũng chỉ có Tả Tiểu Đa bị nội thương nhẹ, rất nhanh đã khỏi hẳn.

Cho đến lúc sáng sớm, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cáo biệt hai con, lên đường trở về.

“Hai người các ngươi nhất định phải chăm chỉ, ngoan ngoãn đấy!”

Ngô Vũ Đình ôm con trai và con gái: “Chúng ta sẽ gọi điện cho các ngươi sau.”

“Dạ.”

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm trong lòng vẫn là lo lắng không thôi, nhưng trên mặt lại có vẻ hết sức buông lỏng: “Cha, mẹ, hai người nhất định sẽ thuận lợi trở về! Chúng ta chờ hai người!”

“Đi đây!”

“Cha mẹ, hẹn gặp lại!”

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình lên xe; người nhà họ Cao đã sớm lái tới một chiếc xe sang trọng, đang chờ ở bên ngoài.

Hai vợ chồng lên xe, một đường mãi cho đến khi ra khỏi thành Phong Hải, cũng không nói một lời.

“Tiểu Đa, Tiểu Niệm...” Ngô Vũ Đình rốt cục tâm trạng sa sút mở miệng: “Ta từ đầu đến cuối vẫn không yên lòng.”

“Còn có cái gì mà không yên lòng... Đều bàn giao hết cả rồi.” Tả Trường Lộ cố gắng tỏ ra thật nhẹ nhõm: “Con cháu tự có phúc của con cháu, không cần quá quản bọn nhỏ.”

“Ngươi thì biết cái gì! Ngươi chẳng quan tâm con trai con gái của chúng ta chút nào! Có người cha nào như ngươi không chứ?” Ngô Vũ Đình nổi giận.

Tả Trường Lộ thành công chuyển sự lo lắng cho con trai con gái của vợ mình thành lửa giận trên người mình.

“Vốn chính là cái đạo lý này mà...”

“Ta cắn chết ngươi...”

Một đường cãi qua cãi lại, càng ngày càng xa...

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đưa mắt nhìn cha mẹ đi xa, đều là cảm giác trong lòng nặng nề, luyện công nói chuyện ăn cơm uống nước, cũng không có tâm trạng.

Dứt khoát chui vào Diệt Không Tháp, lưng tựa lưng ngồi trên đồng cỏ.

Hai người đều đang ngẩn người, ngẩn ngơ một hồi, chính là qua đi rất lâu, liên tục thở dài không thôi.

Cho dù người thích nghịch ngợm, chiếm tiện nghi như Tả Tiểu Đa, cũng khó có được lúc an phận, thế mà hồi lâu cũng không đi trêu chọc Tả Tiểu Niệm.

Bình Luận (0)
Comment