“Ngươi nhớ kỹ, chỉ cần thấy hắn ở trước mặt ngươi tựa như đang trầm tư cái gì đó... Đó chính là lúc hắn sắp bắt đầu nói dối!”
“Nếu có một ngày, Tiểu Đa thề son sắt nói cho ngươi một chuyện mà ngươi căn bản không thể tin nổi, thì đừng tin: nhất định là nói dối.”
“Ta nhớ kỹ rồi, mẹ, đa tạ mẹ đã chỉ điểm, ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, ta đã được ích lợi không nhỏ!”
Giờ này khắc này, Tả Tiểu Niệm nhìn Tả Tiểu Đa đang nở nụ cười bỉ ổi, không khỏi nghĩ đến lời dạy bảo của mẹ mình, nên thầm hồi tưởng lại mỗi một biểu cảm của Tả Tiểu Đa, mỗi một điểm nhỏ cũng không bỏ qua...
Không thể không nói... vừa nghĩ lại, có vẻ như thật sự rất chuẩn... mỗi lần Cẩu Đát có ý đồ không đứng đắn, luôn luôn thận trọng cân nhắc suy nghĩ một phen rồi mới bắt đầu nói chuyện...
“Hừ hừ...” Tả Tiểu Niệm nở một nụ cười hiếm khi thấy, đó là một loại nụ cười tự tin khi đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Cẩu Đát, ngươi về sau phải xui xẻo rồi... Không biết ngươi cuối cùng ngươi sẽ phải rơi bao nhiêu bím tóc trong tay của ta đây, sớm đã chuẩn bị cái tên mới cho ngươi rồi, nhóc bím tóc?!”
Tả Tiểu Đa đang tu luyện làm sao biết được, mẹ ruột của mình đã triệt để bán mình đi, nếu thật sự bị Tả Tiểu Niệm thấy rõ suy nghĩ trong đáy lòng, đời này hắn đã định là khó xoay được người.
Hắn bây giờ đang toàn lực cổ động đan điền khí tuyền, khiến thứ sự vậy màu đỏ rực đang thành hình kia ngày càng lớn hơn nữa.
Nhưng việc liên quan tới lần đột phá Anh Biến này, đã hỏi qua thật nhiều người, Văn Hành Thiên, Tả Tiểu Niệm, Diệp Trường Thanh, và những người khác...
Mà lần này, hắn đang dùng hết sức mình thôi vận, muốn thực chất hóa chân nguyên của mình càng nhiều hơn một chút!
Đổi sang cách nói trong nghề chính là, hóa Anh lớn hơn một chút.
Liên quan tới điểm ấy, Văn Hành Thiên có giải thích rất rõ ràng: Anh Biến, cũng giống như một người phụ nữ mang thai; ngay từ đầu chỉ hình thành một chấm nho nhỏ, nhưng mà cái chấm nho nhỏ ấy, lại liên quan đến kích thước cuối cùng khi em bé ra đời.
Dựa theo cách nói của Văn Hành Thiên, nếu ngay từ đầu chỉ như một hạt mè, cuối cùng ra đời cũng chỉ trên dưới hai cân.
Mà nếu lúc đầu giống hạt đậu nành, thì đến khi ra đời, có thể nặng tới hơn bốn cân.
Nếu em bé mới sỉnh chỉ có khoảng hai cân, thì sẽ suy yếu đến mức thậm chí còn chưa tự chủ hô hấp được, nhưng mà những đứa bốn cân thì lại khỏe khoắn hơn rất nhiều, nắm tay người khác thậm chí còn có thể nắm đau ấy chứ... ngươi suy nghĩ thử xem, có thể giống nhau được sao?
Không thể không nói, Văn Hành Thiên so sánh quả thật rất sinh động.
Nhưng gần đây khi Tả Tiểu Đa mang vấn đề này đi hỏi mẹ mình, thuật lại luận điệu của Văn Hành Thiên, lại bị Ngô Vũ Đình mắng cho một trận ra trò.
“Thầy Văn của ngươi lý luận như vậy cũng không sai, nhưng lấy việc phụ nữ mang thai ra để so sánh, lại là rất sai lầm, chỉ đơn giản ở cách hắn giải thích quá trình mang thai đã vớ va vớ vẩn rồi...”
Có vớ vẩn hay không thì Tả Tiểu Đa không biết, cũng không thèm để ý. Văn Hành Thiên là một độc thân cẩu ngàn năm, thì biết cái gì mà mang thai? Chớ nói chi hắn lại còn là đàn ông...
Hắn bây giờ chỉ biết là, đan điền mình giờ phút này đang kết Anh, nhất định phải lớn, nhất định phải khỏe mạnh!
Ban đầu như hạt đậu nành là mục tiêu tối thiểu nhất của ta!
Hạt đậu phộng, cũng chỉ mục tiêu bình thường mà thôi!
Nếu như có thể lớn như quả nho, hay là quả táo nhỏ, thậm chí là lớn như trái bưởi... Thậm chí trái dưa hấu...
Ta đều có thể!
Hoàn toàn có thể, tóm lại chính là càng lớn càng tốt, to mới tốt, to mới đáng mừng, siêu to càng đáng mừng hơn!
Dưới xu thế tư tưởng dạng này.
Tả Tiểu Đa liều mạng ngưng tụ khí hoàn, để một tia uy năng Viêm Dương chân kinh nóng rực, xoay quanh theo, chậm rãi bám vào đoàn đỏ rực kia...
Trên đỉnh đầu Tả Tiểu Đa, sương trắng dần dần bốc lên, một bóng người dần dần thành hình.
Mặt mày khéo léo, rõ ràng là một Tả Tiểu Đa nhưng lại nhỏ hơn bản thật vô số lần!
Mà theo Tả Tiểu Đa vận hành linh khí càng lúc càng nhanh, sương trắng càng ngày càng đậm, bóng dáng hình người bé xíu kia, cũng là càng ngày càng rõ ràng.
Đến cuối cùng, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất!
Toàn bộ quá trình thành hình, kéo dài đến hai mười phút, Tả Tiểu Niệm rung động nhìn Tả Tiểu Đa mini phấn nộn ở trên đỉnh đầu Tả Tiểu Đa...
Bé xíu như vậy... thật muốn sờ một cái...
Đột nhiên nhớ tới lúc Tiểu Đa còn chưa đầy một tuổi, mình nằm lỳ ở trên giường nhìn cái vật nhỏ này cởi truồng bò qua bò lại...
Khi đó Tả Tiểu Niệm còn nhỏ, sờ chỗ này một cái, sờ chỗ kia một cái, cuối cùng nắm chặt con ‘sâu róm’ nào đó kéo chơi, Tả Tiểu Đa hu hu khóc toáng lên, Ngô Vũ Đình vội vàng chạy vào xem... thấy vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười...
Tràng cảnh này, bây giờ cũng không vì sao tự nhiên Tả Tiểu Niệm lại nhớ tới, trên khuôn mặt lạnh lẽo đột nhiên chuyển thành một mảnh đỏ bừng, gắt một cái, nói: “Lưu manh Tiểu Đa Đa!”
Qua một lúc lâu nữa, theo một tiếng vang nhỏ, sương trắng trên đỉnh đầu Tả Tiểu Đa, cực tốc thu về thể nội.
Sau đó, một khí thế bàng bạc, từ trên thân Tả Tiểu Đa phát tán ra bên ngoài!
Anh Biến, cuối cùng đã đột phá xong!
Tại trong mắt người bình thường, Anh Biến, chính là tu vi được xưng là đại tông sư!
Bây giờ Tả Tiểu Đa vừa mới mười tám tuổi, thành tựu!
Anh Biến đại tông sư!
Giờ khắc này, Tả Tiểu Niệm ở gần nên cảm nhận được trên người Tả Tiểu Đa đột nhiên bạo phát ra khí thế bàng bạc, thậm chí chính nàng còn vui hơn cả Tả Tiểu Đa, vành mắt đều đỏ hoe.
“Đa Đa Cẩu đã tới Anh Biến rồi... Hu hu...”
Tả Tiểu Niệm vui vẻ lau nước mắt.
Trong chớp nhoáng này, hình ảnh của thiếu niên trước kia không thể tu luyện, lại mỗi ngày đều muốn giày vò mình đến gần chết, đột nhiên tràn vào não hải...
Hình ảnh của thiếu niên vừa mới bắt đầu tu luyện đã vì mình vào sinh ra tử, không tiếc nghịch thiên cải mệnh... Xông vào trong đầu...
Tả Tiểu Niệm mím môi thút thít, giờ khắc này cảm giác mừng rỡ, cảm động, vui vẻ, khó nói lên lời, không thể miêu tả.
Nhưng nàng chính là muốn khóc...
Một hồi lâu sau.