Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1446 - Chương 1446: Đột Phá Anh Biến (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1446: Đột phá Anh Biến (2)

Tả Tiểu Đa thu liễm toàn bộ khí thế trên người, giờ khắc này, hắn cảm giác thức hải của mình, linh giác, đều lớn ra không chỉ gấp đôi; ngay trong nháy mắt đột phá đó, phảng phất toàn bộ sinh mệnh đều đạt được thăng hoa!

Có vẻ như ngay cả ánh mắt đều tốt hơn nhiều.

Hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng, thoát ly một cái cấp độ!

Nhưng nói đến cụ thể thoát ly cái cấp độ gì, đạt được minh ngộ gì, thì lại có chút mơ mơ hồ hồ.

Hắn vội vàng tiến hành nội thị, tìm hiểu ngọn ngành, chỉ thấy, trong đan điền, một cái mặt trời nho nhỏ hoàn toàn thực chất, lớn như hạt đậu nành, quang mang bắn ra bốn phía treo giữa không trung, như đang phun ra nuốt vào vô số lửa cháy.

Chỉnh thể đỏ bừng, bên trong không ngừng phun ra ngoài nhiệt lượng, thần thức ngưng thần quan chi, lại có một loại cảm giác mắt nhói nhói.

“Haizz, nhỏ như vậy...” Tả Tiểu Đa nhất thời có chút không hài lòng lắm.

Hắn đã dùng lực lượng lớn nhất và rất cố gắng.

Gần bốn mươi lần áp súc chân nguyên, cuối cùng càng là trực tiếp sử dụng Liệt Dương Chi Tâm và Tinh Hồn Ngọc cực phẩm thúc thăng, kết quả mới chỉ như hạt đậu nành, đậu phộng, nho, quả táo nhỏ, trái bưởi, trái dưa hấu của hắn đâu rồi...

Trong lúc nhất thời không khỏi uể oải vạn phần, theo bản năng thở dài.

Mở mắt ra, khi thấy Tả Tiểu Niệm nước mắt lã chã nhìn mình.

“Sao vậy? Làm sao lại khóc rồi?” Tả Tiểu Đa cảm thấy ngơ ngác không hiểu nổi.

Đây là làm sao vậy?

Bây giờ đang ở bên trong Diệt Không Tháp, người khác cũng không vào đây bắt nạt ngươi được...

“Đa... Đa Đa Cẩu ~...” Tả Tiểu Niệm thút thít, trông thật giống một cô bé đang ấm ức khóc hu hu: “Ngươi đột phá rồi...”

Tả Tiểu Đa: “Đúng vậy... chuyện tốt như thế sao lại khóc rồi?”

“Hừ... Hừ...” Tả Tiểu Niệm hừ hừ, bĩu môi nói: “Ta cứ thích khóc đấy, ai cần ngươi lo...”

Đột nhiên cảm giác vui mừng lại dâng lên, không nhịn được bật cười thành tiếng, lập tức lại mím môi, nhưng lại sợ mất mặt, cả giận nói: “Không được sao? Hừ... hì hì...”

Rốt cục vẫn là không nhịn được vui vẻ trong lòng, lại nở nụ cười.

Hai mắt đẫm lệ mỉm cười, trong nụ cười lại có nước mắt, xen lẫn giọt nước mắt vui vẻ, cùng với khuôn mặt nhỏ như là xuân hoa nở rộ, rồi lại ảo não mình thế mà không thể cỗ nhẫn nhịn được, giận tới mức dậm chân, biểu cảm trên mặt giờ khắc này thật sự là khó mà hình dung, thật sự rất kỳ diệu.

Tả Tiểu Đa cứ thế nhìn đến ngây người.

Woaaa, mỹ nhân vừa khóc vừa cười này là vợ ta đó.

Nhịn không được xông lên ôm chặt lấy nàng, cúi đầu xuống: “Niệm Niệm mèo...”

“Ừm... ưm... ưm...”

(vì giúp mọi người tiết kiệm tiền mua chương, chỗ này tác giả xin được phép tỉnh lược hai ngàn chữ... )

Một hồi lâu sau sau.

Hai người sóng vai ngồi trên đồng cỏ Diệt Không Tháp, mặt Tả Tiểu Niệm đỏ bừng, không ngừng chỉnh lại vạt áo của mình, chu bờ môi hơi có chút sưng đỏ, cái mũi nhỏ khẽ hừ như đang giận, nhưng lại là ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Tả Tiểu Đa.

Miệng thì lẩm bẩm nói: “Đa Đa Cẩu, ngươi quá đáng, ngày mai ta mách mẹ cho xem, để nàng trừng trị ngươi... Đánh chết ngươi!”

“Nói đi, nhanh đi cáo trạng đi.”

Tả Tiểu Đa bắt chéo chân, rung đùi, thỉnh thoảng lại đưa tay phải lên mũi ngửi ngửi, một mặt tâm thần thanh thản, vui mừng khôn xiết, nói: “Bị mẹ đánh chết, ta cũng nhận. Nhưng ta đoán chừng mẹ sẽ không nỡ đâu, dù sao, mẹ cũng chỉ có một mình ta là con trai, nếu mà đánh chết ta rồi, chẳng những con trai, ngay cả con rể cũng mất luôn!”

“Vậy ta nói cho cha!”

“Cha cũng chỉ có một mình ta là con trai, không nỡ đánh chết ta đâu.”

Tả Tiểu Đa rung chân, đắc ý nói: “Nếu bọn họ sinh thêm cho chúng ta một đứa em nữa, thì ta ít nhiều vẫn cố kỵ một chút, nhưng mà bây giờ... Ha ha, chỉ có mỗi một mình ta, duy nhất... cùng lắm là đánh ta mấy roi thôi, không đau không ngứa.”

Nói xong, học theo hành động của Ngô Vũ Đình, dùng một đầu ngón tay dí dí vào trán mình, học theo giọng nói của Ngô Vũ Đình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Ngươi đó ngươi đó!...”

Tả Tiểu Đa lập tức thu tay lại, cười một tiếng, buông tay: “... Mẹ chúng ta trừng trị, chỉ thế này là xong việc rồi!”

Tả Tiểu Niệm càng tức giận thở phì phì: “Có tin ta giải trừ hôn ước với ngươi không hả?”

Tả Tiểu Đa nghiêng người lại nhìn Tả Tiểu Niệm, tựa như một chú cún đang ngồi xổm, lập tức lật người đứng thẳng, nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi lặp lại lần nữa? Ngươi dám lặp lại lần nữa không?”

Nói xong duỗi tay ra, ngón tay duỗi rồi lại co lại.

“Thôi mà...” Tả Tiểu Niệm vội xin tha: “... Ta sai rồi.”

“Hừ!”

Tả Tiểu Đa vênh váo tự đắc: “Thời gian trước ta kiểm tra thẻ ngân hàng, trọn vẹn thiếu đi tám trăm triệu... Chuyện này, lúc cha mẹ ở đây ta một mực không nói, không biết là ai tiêu đây?!”

Tả Tiểu Niệm tức giận: “Ta tiêu đấy, ngươi định làm thế nào?”

“Tiêu tốt lắm! Tiêu rất tốt, rất tuyệt vời!” Tả Tiểu Đa mặt mày hớn hở: “Ngươi nên tiêu như thế! Quá tuyệt vời! Ta cho ngươi một like!”

“...”

“Mua gì vậy?”

“Mua một chú cún nhỏ... thả trong chăn...” Tả Tiểu Niệm mím môi.

“Mau chóng ném nó đi cho ta!” Tả Tiểu Đa tặc mi thử nhãn nháy mắt ra hiệu: “Ta đền cho ngươi một ‘con’ khác, còn sống, nóng hầm hập, còn biết nói chuyện nữa, để ngươi ôm ngủ, bồi nói bồi chơi bồi ngủ - ba bồi luôn.”

“... Ngươi cút đi!”

“Đáng ghét ghê!” Tả Tiểu Đa nói: “Ghét quá à, ứ ừ không chịu cơ, Tiểu Niệm niệm...”

“Ngươi...”

Hai người đùa giỡn một hồi, bầu không khí càng thêm vui vẻ.

“Ngươi ngưng kết thành gì?” Tả Tiểu Niệm ân cần nói: “Có loại cảm giác rất mơ hồ... Tựa hồ thoát xảy ra gông cùm xiềng xích gì đó không? Hoặc là cảm giác phá vỡ cái giới hạn nào đó, vượt qua khỏi cảnh giới nào đó?”

“Đúng là có thật!”

Tả Tiểu Đa bỗng phấn chấn nói: “Chính là cảm giác rất vi diệu, cụ thể như thế nào thì lại nói không ra.”

“Hừ hừ...”

Tả Tiểu Niệm muốn nói gì đó, lại nhịn xuống, chân thành nói: “Cái này ta thật sự không thể nói cho ngươi được, thứ nhất là dù có nói cũng chưa hẳn đã nói được rõ ràng, thứ hai... Cảm giác này vẫn là chính ngươi đi cảm ngộ là tốt nhất... Ta chỉ có thể nói cho ngươi, cũng không phải là mỗi người đột phá Anh Biến đều sẽ có loại cảm giác này, Anh Biến bình thường là không có...”

Thật sao?

Tả Tiểu Đa muốn nói, ta rõ ràng cảm thấy rất rõ ràng mà...

“Ngươi kết Anh... Lớn bao nhiêu?” Tả Tiểu Niệm hỏi.

“Ta... Chỉ bằng được hạt đậu nành thôi, treo giữa không trung ấy...”

Bình Luận (0)
Comment