Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1447 - Chương 1447: Xuất Phát

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1447: xuất phát

Tả Tiểu Đa có chút uể oải, nói: “Nghe mấy người thầy Văn nói, người bình thường đều là chìm ở dưới đáy đan điền, bất động như vật lắng đọng; nhưng ta lại treo giữa không trung, cũng không được lớn lắm; chỉ bé thế thôi, còn xa mới lớn được như trong dự đoán.”

“Cũng chỉ như hạt đậu nành, thật không dám nhìn... Haizz.”

Tả Tiểu Đa thở dài.

“Ta cũng cũng thế... kết Anh cũng treo ở giữa đan điền, như vầng trăng sáng băng tuyết thanh lãnh treo ở đó... các tiền bối Cửu Trọng Thiên nói với ta, bảo ta ngàn vạn lần không thể nói cho bất luận kẻ nào biết...”

Tả Tiểu Niệm bĩu môi, nói: “Ta còn không lớn bằng hạt đậu nành...”

“Vậy chính là, ta đã mạnh hơn ngươi còn rồi?” Tả Tiểu Đa hai mắt sáng lên: “Vậy lỗ tai mèo...”

“Đa Đa Cẩu, ngươi muốn chết?”

Tả Tiểu Niệm vừa vặn mượn nổi giận, thoát khỏi tình cảnh lúng túng, nhảy lên một cái: “Đi, để chị đây dạy cho ngươi một bài học!”

Thế là Tả Tiểu Đa hú lên quái dị, trực tiếp xông tới, một phái sinh long hoạt hổ.

Cũng không lâu lắm, Tả Tiểu Đa lần nữa lại giống như chó chết bị vùi dập giữa chợ, cho dù là sau khi đột phá, nhưng vẫn bị Tả Tiểu Niệm đánh tơi bời hoa lá.

“Hừ hừ hừ đau quá...” Tả Tiểu Đa bắt đầu giả chết.

Tả Tiểu Niệm lại không mắc lừa.

“Tiếp tục tu luyện đi, Đa Đa Cẩu.”

“Được rồi Niệm Niệm mèo.”

“Ngươi phải nhanh nâng cao tu vi đi, Đa Đa Cẩu.”

“Được rồi Niệm Niệm mèo.”

“Đa Đa Cẩu!”

“Niệm Niệm mèo!”

“Đa Đa Cẩu...”

“...”

Kêu một tiếng lại đánh thành một đoàn...

“Ta cho ngươi kêu nhũ danh của ta nè!”

“Ngươi gọi ta trước cơ mà...”

“Ta gọi ngươi thì được, nhưng ngươi không được phép gọi ta...”

“Được rồi Niệm Niệm mèo...”

Bụp bụp bụp...

...

Tốc độ thời gian bên trong Diệt Không Tháp trôi qua rất chậm, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cơ hồ không có lãng phí phút giây nào, rảnh rỗi thì cãi nhau, lấy hình thức cãi nhau để tiếp tục cãi nhau, hoặc là dùng cách thức khác trộn lẫn cãi nhau.

Có đôi khi tu luyện hoàn tất thì luận bàn một chút, lúc thì dùng binh khí luận bàn một chút, lúc thì dùng cách thức khác luận bàn một chút.

Lúc dùng binh khí Tả Tiểu Niệm chiếm thượng phong, Tả Tiểu Đa không phải là đối thủ; dùng cách thức khác thì là Tả Tiểu Đa lại chiếm thượng phong, Tả Tiểu Niệm không phải là đối thủ...

Cái này cũng khiến Tả Tiểu Đa lý trực khí tráng tuyên bố: hai ta cân sức ngang tài!

Càng lúc rảnh rỗi, Tả Tiểu Niệm bắt đầu nghĩ cách giao tiếp với Băng Phách, muốn thu phục nó, nhưng Băng Phách tựa hồ từ đầu đến cuối vẫn có chỗ cố kỵ, mặc dù nhưng đã bắt đầu thử tiếp nhận Tả Tiểu Niệm, nhưng vẫn là duy trì trạng thái lạnh lùng, hiệu quả quá mức bé nhỏ.

Tả Tiểu Đa đối với cái này rất có phê bình kín đáo, vợ ta đều đã tự hạ thấp địa vị như thế, ngươi còn dám làm bộ làm tịch, đối xử với ta còn không tốt bằng với ngươi, không biết điều!

Ba phen mấy bận đều muốn dùng Viêm Dương chân kinh nướng nó để hù dọa một trận, nhưng Tả Tiểu Niệm là thật tâm không nỡ, muốn dùng biện pháp lôi kéo để thu phục.

Như thế liên tục mười mấy lần, Băng Phách tựa hồ cảm nhận được thành ý của Tả Tiểu Niệm, và loại tinh thần bảo vệ, càng ngày càng thân cận với Tả Tiểu Niệm hơn.

Mặc dù vẫn không nhận Tả Tiểu Niệm làm chủ, nhưng trên cơ bản đã không bài xích nữa rồi...

Thậm chí còn đồng ý, có thể thỉnh thoảng nhập thân vào kiếm của Tả Tiểu Niệm, cùng Tả Tiểu Niệm sóng vai chiến đấu.

Tả Tiểu Niệm vui tới mức trái tim cũng muốn hòa tan.

Nàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, thời gian để Tiểu Băng Phách nhu nhược ư này nhận mình làm chủ, đã bắt đầu đếm ngược...

...

Đợi đến thời gian tập hợp, Tả Tiểu Đa bên này đã lấy ra gần như tất cả thứ mình có để đẩy tu vi lên đến Anh Biến trung giai đỉnh phong; mà Tả Tiểu Niệm, cũng đã áp chế chân nguyên ở đỉnh Hoá Vân hơn mười ba lần.

Hai người đồng thời đứng trong biệt thự, nhìn đồng hồ, thời gian rạng sáng hai giờ rưỡi, cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác vi diệu giật mình như vừa tỉnh giấc mộng.

Bọn họ ở trong Diệt Không Tháp một trăm mười ngày, mà thời gian hiện thực mới chỉ qua đi hai ngày rưỡi mà thôi.

Này lúc này trở lại trong biệt thự, thế mà sinh ra mấy phần lạ lẫm.

“Xem tin nhắn điện thoại đi đã.”

Tả Tiểu Niệm nhắc nhở.

“Ừm.”

Hai người đồng thời lấy điện thoại di động ra.

“Ta là sáu giờ rưỡi sáng nay tập hợp ở trường.” Tả Tiểu Đa nói: “Cho đến khi đến dãy núi Tinh Mang bên kia, lại tập hợp một lần.”

“Ta là sáng sớm hôm nay tám giờ, trực tiếp tập hợp tại dãy núi Tinh Mang.” Tả Tiểu Niệm nhìn điện thoại di động.

“Ừm.”

“Cẩn thận một chút, đừng cậy mạnh.”

“Đừng cậy mạnh, cẩn thận một chút.”

Hai người cơ hồ là cùng đồng thanh nói câu này, nhìn nhau, không khỏi đều là bật cười thành tiếng.

“Còn có tin nhắn của cha mẹ, mau xem đi.”

“Ừm.”

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình vừa đi hai ngày, mặc dù có nhắn tin, nhưng cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là nói thêm một câu với Tả Tiểu Đa: “Nếu có lúc cần thứ gì đó, có thể tìm thử trong nhẫn không gian mà cha nuôi ngươi để lại cho ngươi, có lẽ sẽ có thu hoạch.”

“Mặt khác, sau khi đột phá Anh Biến, nhớ kỹ học tập một chút Ngọc Bội truyền công vừa mới đưa cho ngươi, bên trong là chùy pháp tâm đắc các thứ, ngươi xem một chút có thể sẽ có thứ cần dùng đến.”

“Khụ khụ...”

Tả Tiểu Đa có chút xấu hổ.

Lúc sắp đột phá Anh Biến, sau khi chiến đấu với Tả Tiểu Niệm bị cuồng đánh, mình cũng đã sử dụng viên Ngọc Bội truyền công kia, chùy pháp lý giải ở trong đó, thật sự đã đến tình trạng kỳ diệu tới đỉnh cao, không thể tưởng tượng.

Tả Tiểu Đa mỗi lần đọc, đều có một loại cảm giác thể hồ quán đỉnh, cảm giác mạch suy nghĩ khoáng đạt, cảm xúc phun trào hơn hẳn.

Nhưng mà cái làm cho hắn cảm thấy rung động nhất là, người viết ra tâm pháp tâm đắc này, cho ra trải nghiệm, tựa như là không có cuối, không có hạn chế...

Nói cách khác, Tả Tiểu Đa chỉ cần đến cảnh giới nhất định, có thể căn cứ tâm pháp này và trải nghiệm, tùy ý mở rộng.

Đây mới là điểm mạnh nhất của chùy pháp và công pháp này —— sẽ tăng lên theo cảnh giới và cảm ngộ của người sử dụng!

Thời gian còn lại cũng không nhiều, hai người đều không tiếp tục tiến vào Diệt Không Tháp nữa.

Sáng sớm.

Sắc trời không rõ.

Lý Thành Long ở phía dưới kêu vọng lên, rất là hào hứng gọi: “Tả lão đại, dậy chưa! Đi thôi!”

Bình Luận (0)
Comment