“Đây đây!”
Tả Tiểu Đa trả lời một tiếng, rồi đứng thẳng dậy.
“Chờ chút.”
Tả Tiểu Niệm chậm rãi đi đến trước mặt Tả Tiểu Đa, đứng đối diện hắn, tựa như một cô vợ nhỏ tiễn chồng đi làm, tỉ mỉ sửa sang lại một lần quần áo trên người hắn, sửa sang ngăn ngắn, ngay cả nếp nhăn cũng không có, lúc này mới dịu dàng nói: “Đi đi.”
“Ừm!”
Tả Tiểu Đa quay người.
“Đợi chút nữa.” Tả Tiểu Niệm mím môi.
“Sao vậy?”
Tả Tiểu Niệm đỏ mặt đi đến hai bước, ngẩng mặt lên, nói khẽ: “Đa Đa, hôn ta.”
Đối với yêu cầu tuyệt vời này, có khác gì cục tiền từ trên trời rơi xuống đâu, Tả Tiểu Đa làm gì có chuyện cự tuyệt, trực tiếp ôm thật chặt, hôn sâu...
Sau một lúc lâu, hai người mới chậm rãi tách ra.
Tả Tiểu Niệm sóng mắt như túy, sắc mặt ửng đỏ, mang theo ý xấu hổ nhìn Tả Tiểu Đa: “Đi đi... Một đường cẩn thận. Cũng đừng khoe khoang.”
“Hì hì...” Tả Tiểu Đa cười khúc khích, lui lại hai bước, vẫy vẫy tay, đi ra cửa.
Bên ngoài vang lên giọng của Lý Thành Long: “Woaaa, Tả lão đại, sao trông ngươi có vẻ vui thế, tinh thần toả sáng?”
Tả Tiểu Đa rất chảnh nói: “Bản tọa đã đột phá Anh Biến, bây giờ chính là Anh Biến đại đội trưởng, Tiểu Lý tử! Còn không phía trước mở đường!”
“Tuân lệnh!”
Lý Thành Long vâng lời: “Tả lão đại, xin cho phép Tiểu Lý tử đã đột phá Anh Biến trung giai vì ngài mở đường!”
“Thôi đi, cái nết kìa!”
“Ha ha ha...”
“Chờ một chút, chúng ta đi xem bà Thạch một chút đã, cáo biệt với bà Thạch, lần rèn luyện này chỉ sợ tốn thời gian không ngắn, báo một câu để lão nhân gia khỏi phải lo lắng.”
Lập tức hai người đi đến bên kia đi.
Bà Thạch mặc dù đã trải qua điều dưỡng, nhưng trọng thương vẫn chưa lành, nhưng trạng thái tinh thần lại vô cùng tốt, mỉm cười đuổi hai người đi học đi, mới lại về phòng nghỉ ngơi.
“Lão Thạch... thù đã trả xong, lẽ ra ta cũng nên đi đoàn tụ với ngươi rồi... Nhưng mà hai tên tiểu quỷ này, nhất là tên nhóc Tả Tiểu Đa kia, cái tên khỉ nghịch ngợm này, thế mà khiến ta sinh ra cảm giác không nỡ...”
Bà Thạch nhìn chân dung của hiệu phó Thạch trên tường, trên mặt đều là áy náy.
“Lại cho ta thời gian mấy năm nữa, để ta nhìn tên khỉ này, lớn lên chút... Có chút thành tựu, rồi ta lại đi tìm ngươi.”
“Bây giờ đi tìm ngươi cũng được, chính lạ không nỡ con khỉ nhỏ này... Ha ha...”
Bà Thạch áy náy châm một chén rượu: “Lão Thạch, lại chờ ta thêm một năm.”
...
Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long hai người dần đi xa.
Tâm trạng Tả Tiểu Niệm từ từ bình tĩnh trở lại.
Trong biệt thự chỉ còn lại mình.
Khoảng thời gian này, thật quá tốt đẹp, nếu như cả một đời đều có thể như thế này, thì tốt biết bao? Tả Tiểu Niệm lưu luyến nghĩ.
Nàng chậm rãi đi lên lầu, phòng ngủ của cha mẹ, sửa sang lại một lần gian phòng vốn đã rất chỉnh tề.
Nàng nhẹ nhàng đi vào, nhẹ nhàng nằm trên giường, cảm nhận phía trên còn lưu lại hơi ấm của cha mẹ, nằm mấy phút, lẩm bẩm nói: “Cha, mẹ, hai người nhất định phải trở về đấy!”
Sau đó mới nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, chậm rãi gài cửa lại.
Đi vào phòng của mình, vào cửa, đóng cửa.
Trong nháy mắt, gian phòng hóa thành băng thiên tuyết địa, giá lạnh đến cực điểm, làm cửa sổ trong nháy mắt ngưng kết băng hoa.
Một bộ áo trắng, mặt như băng tuyết, thân như Cửu Thiên Huyền Nữ, sáng như bầu trời trăng sáng, lạnh như băng tuyết vạn năm, lạnh như băng sơn không thay đổi.
Ánh mắt, cũng là bỗng nhiên biến thành băng lãnh sắc bén.
Đây mới là Linh Niệm Thiên Nữ - Tả Tiểu Niệm mà người Cửu Trọng Thiên các biết!
Cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, Tả Tiểu Niệm như một đóa mây bay ra ngoài, lăng không nhất chuyển, trực trùng vân tiêu, những nơi đi qua, khắp nơi đóng băng lạnh lẽo chậm rãi tràn lan.
Trong sân trường Cao Võ Tiềm Long.
Văn Hành Thiên sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy gò, chỉ có ánh mắt lại tràn đầy một loại hào quang nào đó không hiểu, còn có kiêu ngạo.
Học sinh của ta, bốn mươi hai thiếu niên thiên tài, sắp xuất chinh di tích.
Huynh đệ của ta, vì tình cảm huynh đệ của chúng ta, một mình làm ra đại sự kinh thiên động địa như vậy!
Đây đều là sự kiêu ngạo của ta.
Đều đáng giá để ta kiêu ngạo cả đời!
Thế nhân sau này sẽ có cái để mà tán thưởng!
Cho nên, ta không thể làm huynh đệ của ta mất mặt, nếu là có lúc cần Văn Hành Thiên ta, ta cũng sẽ không chút do dự, lòng son máu đào, tất cả đều kính dâng ra ngoài!
Ta đời này, không còn gì tiếc nuối, quyết không phụ phần ân tình này.
Ta đời này, quyết không làm bẩn phần vinh quang này của huynh đệ!
“Lớp chúng ta đều đến đông đủ rồi, theo ta.”
Văn Hành Thiên dẫn đầu mà đi.
Cho dù trọng thương chưa lành, nhưng thân thể vẫn thẳng tắp như kiếm.
Một đoàn người đi vào thao trường, nơi này đã có học sinh mấy lớp khác đang đợi, đi thẳng đến đội Anh Biến, tổng số cũng phải tới gần ba trăm người.
Một lát nữa thôi, dự định đều sẽ đến đông đủ.
Ba đội ngũ.
Triển Tiểu Phi dẫn đội, tám giáo viên chung quanh bảo vệ.
Nhóm người Văn Hành Thiên bởi vì đang trọng thương, nên không thể tham dự lần hộ tống này.
“Đa tạ thầy giáo đã dạy dỗ!” Lớp một, dưới sự dẫn dắt của Tả Tiểu Đa, bốn mươi hai người đồng thời cúi đầu.
Văn Hành Thiên đứng thẳng, nhận lễ.
“Vạn sự, lấy an toàn làm trọng, ta chờ các ngươi an toàn trở về.”
Giọng nói của Văn Hành Thiên có một chút khàn: “Nếu như, gặp tình huống... lựa chọn giữa kỳ ngộ và tính mệnh, nhớ kỹ, đầu tiên lựa chọn sinh mệnh!”
“Vâng, thưa thầy.”
“Đi đi.”
“Đi thôi!”
Các lớp khác cấp cũng đều bái biệt giáo viên của mình.
Ra lệnh một tiếng, ba trăm danh học sinh Cao Võ Tiềm Long cùng nhau phóng lên tận trời, hóa thành làn gió sáng sớm, lần lượt bay đi.
...
Dãy núi Tinh Mang.
Nơi này đã rất khác lúc trước, cơ hồ là thay đổi hoàn toàn!
Nguyên bản quanh mình núi cao, giờ phút này đều đã không thấy bóng dáng, đầy rẫy đều là từng mảnh nhỏ đất bằng, giống hệt bình nguyên to lớn bằng phẳng, chỉ có một cái hồ lớn ở ngay bên dưới cánh cửa màu vàng trên không trung kia, là cái hố ngày đó Hồng Thủy Đại Vu một chùy đánh ra.
Mà giờ khắc này, cảnh trí vô cùng mỹ lệ, làm người nhìn cũng cảm thấy tinh thần thanh thản.
Kỳ hạn ước định sắp tới, cao thủ các phương, lần lượt đến, tới hơi sớm một bước, đã dựng lều vải xong xuôi.
Quân đội là bên tới trước nhất, lúc đến đây, cơ hồ các phương vị đều có thể nghe được giọng của các cấp cao trong quân đội phát biểu.
Đội ngũ cao thủ Quy Huyền, đã đầy đủ, chỉnh tề xếp hàng nghe lệnh.
Đội ngũ Ngự Thần cũng không khác mấy, yên tĩnh im ắng.