Đội ngũ Hóa Vân còn chưa đủ, còn đang lục tục trên đường đến.
Tứ phương đại soái đã sớm trở về lãnh địa của mình, mà ở trong đó, lại còn có không ít cao tầng, Tả Hữu Thiên Vương, Trích Tinh Đế Quân, đều trên đỉnh núi, đề phòng biến số xuất hiện, tiếp ứng bất cứ tình huống nào.
Đạo Minh Thất Kiếm, cũng có ba vị trí tại trận, Thập Nhất Đại Vu, cũng lưu lại ba vị: Hồng Thủy Đại Vu, Kim Lân Đại Vu, Phong Đế Đại Vu.
Những người khác, đều bị Hồng Thủy Đại Vu đuổi về cả.
Lẽ ra Hồng Thủy Đại Vu vốn có thể hoàn toàn không cần phải để ý đến chuyện bên này, nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, lại là hắn lưu lại.
Có điều hắn ở lại những cũng chẳng thèm nhúng tay vào việc gì, hết thảy đều là Kim Lân và Phong Đế cùng thương lượng xử lý.
Sắc trời vừa mới sáng lên, chân trời đột nhiên một cỗ thổi tới gió rét lạnh thấu xương, làm người ta còn tưởng là Băng Minh Đại Vu quay lại.
Chỉ thấy một bóng trắng yểu điệu đang lăng không di chuyển về phía này từ hướng thành Phong Hải, theo nàng đến gần, có cảm giác như mặt trời mới mọc nơi chân trời, đều đã mất đi nhan sắc.
Hàn khí vô biên vô tận, đột nhiên bao phủ toàn bộ.
Mãi đến khi nàng hạ xuống, thu liễm khí thế toàn thân, cảm giác đông lạnh lúc này mới không tràn lan nữa, nhưng khi mỗi người thấy được mặt và bóng người của nàng, vẫn cảm thấy cao băng chí hàn, thanh lãnh cao khiết, đều là cảm giác ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.
Chính là Tả Tiểu Niệm tới.
Phương thức xuất hiện mà nàng cho rằng bình thường tới không thể bình thường hơn, lại lập tức kinh diễm toàn trường, vô số người đều chú mục, nhìn mà than thở.
Đội ngũ của Cửu Trọng Thiên các, sớm đã có người lên tiếng gọi: “Linh Miêu đại nhân!”
Trong đội ngũ Hóa Vân của Cửu Trọng Thiên các này, Tả Tiểu Niệm quả thật hoàn toàn xứng đáng với vị trí đại tỷ; tất cả mọi người rất cung kính đứng dậy, nghênh đón đại tỷ nhà mình đến.
Tả Tiểu Niệm cũng vừa lúc nhìn thấy bọn họ, thân thể tung bay, lăng không chuyển hướng, hạ xuống giữa đám người, lập tức biến mất trước tầm mắt mọi người.
Các võ giả trẻ tuổi ở lân cận đều là nhịn không được hai mắt sáng lên, sau đó nhìn thoáng qua, cũng đã nhập tâm nhập hồn, lại khó quên.
“Đây là ai vậy?”
“Thật đẹp.”
“Thật sự là quá đẹp... ta cảm giác mình đã yêu rồi...”
“Haizz... Ta đoán chừng là không có hi vọng, quá lạnh lùng, ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, hiểu không...”
“Ngươi thì biết cái gì, như vậy mới thú vị, mới có cảm giác chinh phục.”
“...”
Có thể có tư cách xuất hiện ở đây, người nào mà chẳng phải thiên tài, nhìn thấy mỹ nữ xuất chúng như thế, có vô số người động lòng, bắt đầu nhao nhao nghe ngóng nội tình.
Những cao thủ Cửu Trọng Thiên các đều dùng ánh mắt thương hại của những người từng trải nhìn những người đang xì xào bàn tán này, trong lòng đều là cảm giác xem thường.
Chỉ bằng bọn ngốc các ngươi mà cũng dám ảo tưởng... chờ bị đóng băng đi!
Nếu vị Linh Miêu đại nhân này dễ tiếp cận như vậy, thì làm gì còn chờ tới lượt các ngươi?
Cửu Trọng Thiên các chúng ta há không phải đám người tinh anh nhất toàn bộ Viêm Võ Đế Quốc?
Chúng ta rất nghiêm túc nói cho các ngươi biết, thời gian dài như vậy, chúng ta còn chưa thấy vị Linh Niệm Thiên Nữ này cười lấy một lần!
Mà những Ngự Thần, Quy Huyền, hoặc là những người đã có chút tuổi tác, có giang hồ lịch duyệt, ai cũng đều nhắm mắt lại, trầm ổn ngồi, không nghĩ, không nhìn, cũng không nghe ngóng.
Tựa hồ đối với việc Tả Tiểu Niệm đến, đối với mỹ nữ như thế, hoàn toàn không thèm để ý, nhưng mà ai nấy cũng đều nhớ kỹ.
Có thể đi đến một bước này, những người này đều hiểu rất rõ ràng; một cô gái như vậy, nếu đã có người thương, chắc chắn là nhân vật hung ác mình không chọc nổi.
Nếu như còn chưa có, như vậy những người để mắt tới nàng, cũng tất nhiên là những nhân vật hung ác rất có thiên phú mới có tư cách; hoặc là nói, cô gái này có thể bảo trì khí tràng, khí chất như vậy, bản thân đã chỉ nói rõ một sự kiện: bối cảnh của nàng, lớn đến kinh người, tuyệt không phải người nào cũng có thể trêu chọc nổi!
Những người từng trải đều hiểu, đây là một cái vòng xoáy kinh thiên động địa!
Ai tùy tiện đụng vào, sẽ phải thịt nát xương tan, tuyệt không có may mắn!!
Cho nên bọn họ không có suy nghĩ gì linh tinh. Đối với hồng nhan mỹ lệ nhường này, động một tí là liên lụy cả nhà, không dám nghĩ, không dám động.
Cũng chỉ có những cường giả Hóa Vân, Ngự Thần xuất thân từ những Võ giáo, tông môn nhỏ, dù tu vi cao, nhưng mà lịch luyện lại còn xa xa không bằng người, thì ai nấy đều là mặt đỏ lên.
Đều nghĩ trăm phương ngàn kế nghe ngóng, cộng thêm tính toán tài sản của mình, tưởng tượng tương lai tốt đẹp sẽ được cũng vị giai nhân này, đi đến nhân sinh đỉnh phong.
Nhóm người từng trải mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Một đám ngu xuẩn chưa từng trải, chưa bị xã hội vùi dập, thật sự coi mình là nhân vật chính... Mặc kệ bọn họ tự đi đụng đến đầu rơi máu chảy đi.
Mỹ nhân, cho tới bây giờ đều là tài nguyên, còn là tài nguyên chất lượng tốt.
Mà tư sắc một khi cao đến mức nhất định, không chỉ là tài nguyên chất lượng tốt, mà còn có thể là tai hoạ.
Nếu làm không tốt... Có lẽ sẽ có người bởi vì nhìn nhiều mà dẫn tới tai hoạ ngập đầu, không có cơ hội xoay người.
Mà tư sắc của thiếu nữ lăng không bay tới này, còn đẹp hơn cả những gì vừa miêu tả ở phía trên.
Vậy thì vòng xoáy mà nàng có khả năng dẫn động, thử tự tưởng tượng đi...
Mấy người từng trải thậm chí dám chắc chắn: trong những người này ở đây hôm nay, nếu là có người nào chân chính đả động được trái tim của cô gái này, như vậy sự may mắn ấy đoán chừng không kéo dài được tới ngày thứ hai là sẽ phải bốc hơi khỏi nhân gian —— điểm này, mấy người từng trải có thể dùng tài sản của mình và tính mệnh hậu thế để đảm bảo, tuyệt đối chân thực!
Mấy người từng trải đều nhớ kỹ Tả Tiểu Niệm, chỉ có một cái mục đích: nếu là gặp được lúc cô gái này có khó khăn hoặc là cần giúp gì đso, thì giúp một tay.
Không dám nghĩ cái gì mà lấy lòng mỹ nhân, nguyện vọng lớn nhất chỉ là lưu lại một phần ân tình. Mà ân tình như vậy, một khi có chỗ phản hồi, sẽ có thể là kỳ ngộ lớn nhất trong cuộc đời mình —— đây mới là điều mà mấy người từng trải nghĩ.