Chu Vân Thanh khó khăn lắm mới chui ra khỏi bụng yêu thú, mới phát hiện, hình như nơi đây là chỗ sâu nhất của rừng rậm, hơn nữa chỗ này... còn có mấy con yêu thú đang gặm nhấm thi thể con yêu thú lúc trước mang theo mình...
Đột nhiên Chu Vân Thanh chui ra từ bụng yêu thú, khiến cho đám yêu thú đang ăn như gió cuốn ở bên ngoài giật mình hoảng sợ!
Đệt mợ!
Từ trong bụng con này, vậy mà lại có thứ kỳ quái như vậy chui ra...
Nhưng cũng chỉ giật mình mà thôi, bời vì bọn chúng để ý một lúc rồi di chuyển đến---- ‘thứ kỳ quái này’, không biết ăn có ngon không?
Chu Vân Thanh bị axit trong dạ dày yêu thú ăn mòn, toàn thân đau nhức còn chưa hồi phục, lập tức bắt đầu điên cuồng bỏ chạy...
Hạng Xung, Hạng Băng, Vũ Yên Nhi, Chân Phiêu Phiêu, Bì Nhất Bảo, Mạnh Trường Quân, Cao Xảo Nhi...Tất cả mọi người đều đang chạy trối chết.
Thực ra đâu chỉ có bọn họ, tất cả đám thiên tài tiến vào, 9000 người của ba đại lục đều tiến vào khu vực Anh Biến lịch luyện.
Giờ đây, số người không phải chạy trối chết là khoảng một nghìn người!
Số lượng một nghìn người không phải bỏ chạy này không phải có đủ sức mạnh để ứng phó cục diện như Tả Tiểu Đa, mà là... đại đa số người trong đó trực tiếp rơi vào ổ yêu thú, còn chưa kịp phản ứng đã bị yêu thú ăn mất...
Nói cách khác, những người Anh Biến vừa mới vào nơi thí luyện đã tổn hại... gần một phần mười!
Nghỉ ngơi lấy sức mấy chục nghìn năm, thực sự khiến nơi này tràn đầy nguy cơ chết chóc!
Ví dụ như một đệ tử Vu Minh sau khi ngã xuống, đã rơi vào trong đầm lầy, liều mạng xông vào bờ, nhưng lại bị một đám muỗi to hơn người trực tiếp hút khô...
Đạo Minh có hai đệ tử rơi vào sa mạc, nhưng sau đó, sa mạc đã hóa thành biển trùng, trực tiếp khiến cho hai thiên tài Đạo Minh bị cắn nuốt thành xác không hồn...
Còn bên đại lục Tinh Hồn, có đệ tử lúc rớt xuống vẫn chưa kịp tiếp đất, bản thân vẫn đang ở trên không trung, đã bị đám chim lớn bay ngang trời để ý tới, ngậm vào miệng nhai nuốt.
Người đệ tử kia không phải không muốn đối phó, không phải không muốn đấu tranh, nhưng lúc toàn thân hắn bị bao vây, hết cách ứng phó; thật sự chết rất nhẹ nhàng!
Tóm lại, đủ kiểu chết vô cùng kỳ quặc, lần lượt diễn ra nhiều vô kể, các loại cảnh ngộ ly kỳ, cái nào cũng không giống nhau.
Loại tình huống này, không chỉ dừng lại ở người Anh Biến tham gia thí luyện, bất kể là khu vực lịch luyện Hóa Vân, Ngự Thần, Quy Huyền đều như nhau.
Trái lại, những người rơi xuống không tổn hại gì lại còn giành được cơ duyên kinh thiên như Tả Tiểu Đa, đâu chỉ đã ít lại càng ít: mà chỉ có duy nhất một nơi đấy, không còn chi nhánh khác.
Từ đó có thể thấy rằng, Hồng Thủy Đại Vu bị rút hết đến mức chẳng còn gì, quả thật không oan....
Tả Tiểu Đa nhanh chóng xông ra khỏi rừng rậm, hái sạch toàn bộ linh dược trên mặt đất, dưới mặt đất trong rừng rậm; Tên này đúng là lòng tham không đáy, ngay cả nhân sâm bình thường chỉ đáng giá mấy đồng tiền đều cất toàn bộ vào Diệt Không Tháp của mình.
Suốt chặng đường này, toàn bộ rừng cây phía sau cần tối thiểu nghìn năm nữa mới có thể khôi phục sức sống!
Ngay cả dưới lòng đất cũng bị đào từng cái hố.
Cho dù cha hắn có tới cũng chưa chắc có thể vơ vét sạch sẽ được như vậy: Nói chung là Tả Trường Lộ chỉ có thể thu thập những thứ trên mặt đất, còn về việc rất sâu dưới lòng đất cất giấu những gì thì không thể biết hết toàn bộ!
Vào giờ phút này, nếu như đám đối thủ lâu năm của Tả Trường Lộ trông thấy, ắt hẳn sẽ cảm thán: Quả là trò giỏi hơn thầy, Thiên Cao Tam Xích có người kế thừa rồi!
Thậm chí người kế thừa này đã vượt khỏi phạm trù của Thiên Cao Tam Xích, đã đạt đến trình độ Quỷ Tử Tiến Thôn, giết hết, thiêu rụi, cướp sạch, thực thi chính sách Tam quang!
Phàm là những thứ có một ít giá trị thì không có gì là Tả Tiểu Đa không lấy!
Tiếp tục đào thiên tài địa bảo, Tả Tiểu Đa dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Long, bay đến trên đỉnh núi.
Nhìn về phía xa, khắp nơi đều là những dãy núi liên miên không ngớt, trùng trùng điệp điệp.
Tả Tiểu Đa không hề do dự, tự ý nhảy vọt xuống phía bên kia, lúc đến giữa sườn núi, một con rắn to thò đầu ra ngoài, há miệng cắn nuốt, bộ phát lực hút của cơn lốc, trực tiếp nuốt lấy Cửu Cửu Miêu Miêu chùy.
Con rắn đáng thương này chỉ cắn theo bản năng, cắn một cái đã cắn trúng Tử thần hàng lâm...
Răng rắc...
“Xì xì xì...” Con rắn lớn lao ra, liên tục lăn lộn, quằn quại.
Tả Tiểu Đa vừa nhìn đã thấy con rắn này quá xấu, trực tiếp tiện tay đập chết, lấy nội đan, nghĩ một lúc rồi kiểm tra khớp xương, phát hiện đạo hạnh của con rắn này vẫn còn kém, ngay cả Xà châu cũng không có, chỉ có một viên Xà châu nho nho trong đầu mà thôi, bay lên dùng một chân đá bay.
Hắn xem thường mắng: “Sống lâu như vậy rồi mà chẳng mọc ra Xà châu, khớp xương, uổng công sống nhiều năm như vậy, lão tử coi thường ngươi!”
Ánh mắt hắn nhìn về rừng rậm ở phương xa, dọc theo con đường này, hễ là yêu thú trong phạm vi công kích, toàn bộ đều gặp nạn; âm thanh phù phù vang lên không ngừng.
Gặp phải Tả Tiểu Đa, không chỉ riêng một con bị ngã xuống mà là cả bầy bị tiêu diệt.
Cho dù là không trực tiếp gặp, nhưng chỉ cần bị Tả đại gia nhìn thấy, căn bản cũng là diệt tộc!
Yêu thú có dáng vẻ khó coi thì bị lấy nội đan, khoét óc; Dáng vẻ dễ nhìn chút thì sau khi lấy nội đan, hắn lại rút gân lột da, giữ lại da thú, cả quá trình máu me đầm đìa, đường đường chính chính bước vào con đường máu!
“Dù sao thì qua mấy tháng nữa sẽ bị sụp đổ, thay vì diệt vong cùng không gian, chi bằng làm lợi cho ta, ngươi nói xem các ngươi theo không gian sụp đổ thì có ý nghĩa gì chứ?”
Tả Tiểu Đa yên tâm thỏa mái, liên tiếp giết hại.
“Lúc nhìn thấy ta, tất cả yêu thú nên lập tức quỳ xuống, sau đó tự móc nội đan, bảo vật, lột da, rút gân chính mình... xếp hàng chờ ta thu thập, không chừng ta có thể khen một câu thái độ phục vụ không tệ...”
“Thế mà còn muốn chiến đấu với ta, quả là không hiểu chuyện!”
Tả Tiểu Đa điên cuồng xông lên, dựa vào trạng thái cao thủ cái thế, hung hăng lao vào rừng cây.
Dưới chân ung dung tự nhiên, trên mặt nhẹ như mây gió.