Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1457 - Chương 1457: Mỗi Người Đều Có Hoàn Cảnh Riêng, Một Lời Khó Nói Hết

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1457: Mỗi người đều có hoàn cảnh riêng, một lời khó nói hết

Nhưng ta bị nhân vật hung ác, thiên hạ đệ nhất cao thủ, lão đại Vu Minh đích thân đe dọa, loại yêu thú nhỏ bé kia chẳng đáng nhắc tới!

Hiện tại... chỉ là khu vực Anh Biến lịch luyện!

Lão tử sợ cái đếch gì?

Sự tự tin của Tả Tiểu Đa tựa như ngọn lửa bập bùng, phóng lên trời cao, ngập tràn đất trời.

Không nói lời nào đã xuất Linh Miêu kiếm, bảo Tiểu Long không cần xen vào, cứ việc đi ra chỗ khác điều tra, bắt đầu thu thập địa mạch long mạch, sau đó dùng tốc độ nhanh như tia chớp, trực tiếp xông vào rừng cây!

Trong khu vực này.

Lão tử là thần, cũng chính là sự tồn tại vô địch!

Nhưng hình như Tả Tiểu Đa đã bỏ quên điều gì đấy...

Nơi đây quả thực là khu vực Anh Biến lịch luyện.

Nhưng không rõ nơi đây là khu vực Anh Biến lịch luyện cách đây bao nhiêu chục nghìn năm về trước.

Trải qua sự biến đổi không biết bao nhiêu năm tháng, đến Hồng Thủy Đại Vu cũng không biết rốt cuộc trong chỗ này đã xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc yêu thú trong này mạnh đến mức nào, thực sự chỉ là cấp bậc Anh Biến thôi sao?

Tả Tiểu Đa xông vào rừng cây, đúng lúc có vài con yêu thú xuất hiện, một mạnh xông ra.

“A a a a.... động thổ trên đầu thái tuế, nhổ răng trong miệng cọp, đám yêu thú các ngươi thật to gan, còn không mau nằm xuống, tự mình xé bụng, dâng nội đan ra đây.”

Tả Tiểu Đa bước đi tự nhiên, mặc dù chỗ này không có ai nhìn thấy, vẫn dùng dáng vẻ cực kỳ tinh tướng, tay không tấc sắt xử lý vài con yêu thú.

Đúng vậy, hiện giờ sức chiến đấu của Tả Tiểu Đa thực sự đã vượt xa tu cảnh trước mặt, cho dù sức mạnh của yêu thú trong cảnh giới này liệu có dừng lại cơ cấp bậc Anh Biến hay không, đều bị hắn giải quyết qua loa, lấy được nội đan, lột da thú, ngửi thịt thấy có vẻ hơi hôi, trực tiếp vứt đi, không thèm đếm xỉa!

Sau đó, hắn thét lớn, đứng chắp tay, ngâm nga một câu thơ.

“Hôm nay vô địch bí cảnh, mới biết quả nhân là rồng; hoành hành ngang ngược trời cao tra hỏi: Thập Nhị Đại Vu ai dám lên tiếng?!”

“Gào ha ha ha...”

Sau khi hào hùng thét gào một trận, mới xoay đầu nhìn: không ai nghe thấy sao?

Tiếp theo, hắn lấy cái xẻng lớn ra, bắt đầu đào đất, trên người yêu thú chẳng thu được gì thì có sao đâu, không phải phía dưới còn có thiên tài địa bảo sao?

Cấu tạo đất đai khá mềm xốp, Tả Tiểu Đa rất nhanh như chuột đào đất, chui xuống phía dưới...

Một cái, một cái, thêm một cái... vẫn còn... wow!

Quả nhiên lão tử là con cưng của trời!

Cứ tiếp tục như vậy, hai tay núi vàng có là gì, ít nhất cũng phải hai tay núi bạch kim, thật là không có tính người!

...

Ở bên khác.

Long Vũ Sinh khập khiễng bước ra khỏi hố, chợt phát hiện, xung quanh đều bị yêu thú bao vây, mỗi con yêu thú đều có sức mạnh trên Anh Biến cao giai...

“Ôi trời, rốt cuộc đây là khu vực gì vậy, sao sức mạnh của yêu thú Anh Biến cảnh có thể bất thường như vậy...” Long Vũ Sinh dùng hết khả năng, thôi thức từng chút sức mạnh bắt đầu chiến đấu cực hạn.

....

Vạn Lý Tú đang điên cuồng trốn chạy, phía sau nàng có một con yêu thú đỉnh Hóa Vân to nhu ngọn núi nhỏ đuổi theo nàng...

Vạn Lý Tú sắp khóc rồi.

Rõ ràng là khu vực thí luyện của Anh Biến... sao vừa mới gặp mặt mà đã có yêu thú lợi hại như vậy xông tới rồi?

Tất nhiên Vạn Lý Tú không phải là người thảm nhất.

Dư Mạc Ngôn một nhát kiếm giết một con yêu thú, ước chừng đã giết được hơn trăm con, mùi máu tươi nồng nặc, dẫn Man Long Độc Giác cấp bậc lên tới Yêu Vương đến.

Cho nên, Dư Mạc Ngôn cũng đang chạy trối chết!

Thế nhưng điểm chết người chính là tốc độ của con Man Long Độc Giác này cực nhanh, Dư Mạc Ngôn chạy hết tốc lực, vẫn chỉ có thể dẫn trước, duy trì khoảng cách mấy chục mét, chỉ cần hơi bất cẩn, hơi buông lỏng thì nhất định trên lưng sẽ phải chịu mấy nhát.

May là trong quãng thời gian này, mỗi ngày mỗi phút Dư Mạc Ngôn đều trải qua hoàn cảnh như vậy; lần này không hề sợ hãi, không quay đầu, một mực bỏ chạy.

Chỉ cần mình không sợ mệt, kiên cường chạy, con yêu thú này nhất định sẽ có lúc mệt, tất nhiên sẽ bỏ cuộc.

...

Lý Trường Minh đang ôm lấy con heo to khổng lồ gấp bốn năm mươi lần hắn, ngủ thiếp đi...

Hết cách rồi, Lý Trường Minh rơi vào chỗ này, điều đầu tiên hắn làm là giết mấy con heo nhỏ trên đầu còn mọc sừng trông rất khác thường; kết quả là dẫn con heo siêu khổng lồ này tới.

Lý Trường Minh hoàn toàn không phải đối thủ của nó, hết cách bèn phát động Đại Mộng Thần Công... cùng heo mẹ ngủ thiếp đi.

...

Tình hình của Lý Thành Long không tốt hơn người khác được bao nhiêu, giờ đây đang chạy thục mạng trong thung lũng.

Sau lưng Phù Phù là rắn độc chằng chịt.

Có con to, con nhỏ, có con toàn thân màu vàng, rắn to như trục lăn, chia làm ba hướng, xếp theo hình tam giác bay đuổi theo...

Hai bên khe núi, đủ loại rắn độc xông ra, tập kích về phía Lý Thành Long...

Phù Phù sắp khóc rồi.

Ta có làm gì đâu, chỉ là bị ngã xuống, xui xẻo rơi vào trong hang rắn, sơ ý đánh chết một con rắn thôi mà... ta vừa uống mấy hớp máu rắn, sau đó phát hiện toàn bộ khe núi chất đầy rắn...

Quá xui xẻo rồi...

“Có ai không, cứu ta với...” Lý Trường Long ngửa mặt lên trời rít gào, phát ra ám hiệu Cao Võ Tiềm Long do chính mình quy định.

Nhưng qua một lúc lâu, chẳng có ai trả lời!

Thái Tử học cung này rộng lớn tựa như một thế giới vậy, ném hai mươi tư nghìn người vào trong, chắc hẳn sẽ như ném hòn đá vào nước, chỉ nghe tõm một cái rồi mất tăm...

Cho đến giờ, hình như lời cầu cứu của Lý Thành Long chỉ có mình hắn nghe thấy, còn những người khác, một là không biết ở phương xa nào rồi... hai là, có một người tính một người, đều đang bị đủ loại yêu thú đuổi giết.

Chu Vân Thanh cũng đang chạy nước đại, hắn còn xui xẻo hơn.

Lúc hắn rơi xuống, bắt gặp yêu thú đang ngửa đầu, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt trên không.

Chu Vân Thanh rất “may mắn”, đã trực tiếp rơi vào miệng yêu thú!

Đụng gãy bảy tám cái răng của yêu thú, lực rơi dữ dội, khiến cho Chu Vân Thanh một mạch bị quăng vào dạ dày yêu thú, đụng trúng thứ nhão nhoẹt trong lục phủ ngũ tạng!

Yêu thú khổng lồ không khỏi chịu tổn thương chí mạng, tấn công đau đớn, mang theo Chu Vân Thanh trong bụng, chạy thục mạng hơn nghìn dặm, vì thế mới kiệt sức mà chết!

Bình Luận (0)
Comment