Tả Tiểu Đa tự cảm thấy có lỗi với bản thân, nhưng không hề buông lỏng tay, cái xẻng lớn vèo vèo, trên mặt vô cùng phấn khởi khi đào được núi bạch kim, đâu có mảy may mất mát gì.
Bên dưới có một đống Tinh Hồn ngọc cực phẩm, quả nhiên là đạo trời thường phù hộ người lương thiện, muốn không phát tài cũng thật khó khăn!
Gào gào!
Lão tử phát tài rồi!
Tả Tiểu Đa đổ mồ hôi như mưa, vùi đầu làm việc cực khổ, không hề do dự, khu vực này cả nghìn vạn dặm đều không thấy kẻ nào khác, Tả đại gia làm việc không bị ngăn trở, dùng chùy nện một hồi rồi lấy xẻng xúc.
Sau đó tiếp tục dùng chùy nện!
Lại xúc.
Điều này tạo ra thanh thế to lớn, từ đầu đến cuối không đến mười mấy phút, đã đánh ngã gần nửa ngọn núi, cả người Tả Tiểu Đa rơi vào dưới đáy đường hầm mới đào.
Hú hú….
Hòn đá vô dụng, Tinh Hồn ngọc cấp thấp, từng xẻng từng xẻng lớn ném ra ngoài.
Địa chất mạch khoáng Tinh Hồn ngọc tại địa giới này quả là rất tốt, ngoài lớp Tinh Hồn ngọc hạ phẩm rất mỏng ở lớp ngoài cùng ra, từ đó trở xuống đều là lớp Tinh Hồn ngọc trung phẩm, cứ tùy tiện xúc một xẻng xuống, đều là hàng trung phẩm, mang vỏ ngoài cứng cáp muốn xúc không nổi.
Đổi lại người bình thường, biết được có cực phẩm và thượng phẩm ở sâu bên dưới nữa, e rằng đã không thèm để ý tới trung phẩm, không cần luôn, dù sao nhẫn không gian cũng là có giới hạn, với tiêu chuẩn cao của lần thi luyện này, chỉ lo không gian trữ đồ không đủ dùng, phải bỏ đồ tốt vào trước mới được.
Nhưng Tả Tiểu Đa không như thế.
Khoan hãy nói Diệt Không Tháp của hắn cơ hồ có thể đựng được nguyên cái thành Phong Hải, trước đó không lấy những thứ hạ phẩm ở lớp bên ngoài, Tả Tiểu Đa đả cảm thấy xa xỉ lãng phí lắm rồi.
Nếu trung phẩm cũng không lấy nữa, Tả Tiểu Đa sẽ cảm thấy mình lỗ rồi, lỗ nặng nữa luôn, cứ như là ném tiền qua cửa sổ vậy….
Tuy là không bỏ ra tiền vốn gì cả, nhưng Tả Tiểu Đa cảm thấy…. lúc có thể kiếm lời nhiều, mà lại bị ít đi --- thì là lỗ rồi!
Loại tâm lý kỳ lạ này khiến cho Tả đại gia trực tiếp chất một núi Tinh Hồn ngọc trung phẩm trong không gian của Diệt Không Tháp.
Từ từ khi đến lớp Tinh Hồn ngọc thượng phẩm, Tả Tiểu Đa ngoài ra mở thêm một khu vực riêng trong Diệt Không Tháp, bắt đầu cho vào một cách điên cuồng.
Thật sự là đã ghiền!
Tinh Hồn ngọc thượng phẩm ở bên ngoài, cơ bản là chỉ bằng cỡ lòng bàn tay, độ dày khoảng 20 phân, thích hợp cho việc mua bán trên thị trường.
Nhưng Tinh hồn thượng phẩm nơi đây, miếng nào cũng cỡ cái cối xay, độ dày chiều rộng dường như như nhau, từng miếng từng miếng vuông vuông, bùm một phát quật lên, thế là đùng đoàng xếp vào trong Diệt Không Tháp….
Tả Tiểu Đa đổ mồ hôi như mưa, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Mẹ kiếp, cái loại này không một ai có, thuận theo cảm giáo mình sẽ giàu thỏa thích, thật là sướng quá!
Cũng không biết trong không gian này, loại khoáng sản này còn mấy hòn nữa?
Ngay lúc Tả Tiểu Đa đang làm giàu….
Không thể không nói, có một dạng tâm lý, đó là cộng tính.
Cơ hồ ai cũng có, không phân biệt là người lão luyện hay người non trẻ.
Đương nhiên, bất kể là nhân loại, hay là Vu tộc, hoặc là Yêu tộc… đều có.
Dạng tâm lý này, gọi là tò mò, hiếu kỳ.
Một tên có lòng hiếu kỳ vô cùng, rốt cuộc đã không kiềm chế được lòng tò mò của bản thân.
Trong dãy núi cách đó không xa, một con bọ cạp khổng lồ sắp đạt đến cấp bậc Yêu Vương đã quan sát tinh fhinhf bên này từ lâu.
Con bò cạp khổng lồ cảm thấy rất quái kỳ.
Cạp ta đã xưng vương xưng bá nơi đây nhiều năm, cũng chưa bao giờ thấy ngọn núi này rung chuyển, bây giờ lại có chuyện gì đây? Sao tự dưng đùng đùng đoàng đoàng, vang động không ngừng vậy….
Cái chuyện quái gì đây ta?
Thật là tò mò chết đi được.
Chả nhẽ tên Yêu tộc nào không biết sống chết là gì, chạy đến đây muốn giành địa bàn với bổn vương?
Sau khi dùng hết sức kiên nhẫn và chịu đựng trong nửa giờ, con bọ cạp bắt đầu cẩn thận đi vòng về hướng này.
Bổn vương phải xem xem, là cái quái gì ở bên này làm cho núi non rung rinh, khiến lão tử ngủ không yên giấc?
Một mạch đi đến dưới chân núi.
Chỉ nghe trong đó binh binh boong boong, không biết là đang làm gì, con bò cạp càng lúc càng tò mò, bò đến miệng hang ngó xem…
Vừa mới thò đầu vào trong…..
Chỉ thấy bên trong là một cái hang to lớn, đã bị đào sâu biết bao.
Ể, kỳ lạ thật, đây là làm gì thế?
Đang tập trung nhìn kỹ hơn, đột nhiên một tiếng đùng, một cục đất to như ngọn núi bay, từ dưới hang bay lên, trực tiếp nhào lên mặt của con bò cạp, trong đó còn kẹp biết bao là đá cứng ngắc.
Con bò cạp chỉ cảm thấy đầu mình bị tảng đá lớn đập mạnh một cái, hai cái chân bám tại miệng hang lỏng ra, bốn chân tám cẳng ngã nhào xuống dưới…
Còn tảng đá đó, thung một tiếng lại bắn trở ngược lại.
Lọt vào hang sâu.
Tả Tiểu Đa đang ở dưới đó ba trăm mét mồ hôi như mưa đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có gì không ổn, tảng đá lớn vừa ném ra ngoài, sao lại bắn ngược về vậy ta?
Nhưng Tả Tiểu Đa cũng không để ý lắm, tiện tay chưởng một cái cho qua một bên.
Bỗng nhiên cau mày----
Không đúng, lực đạo ta dùng vừa đúng mà… bay thẳng ra khỏi mỏ, sao lại bắn ngược về ta…
Ta hoàn toàn chắc chắn nắm rõ mà…. Chả lẽ có khách không mời mà đến?
Tả Tiểu Đa thay đổi ý định, lập tức bay thẳng lên trên.
Cũng phải lên xem sao, cẩn thận vẫn hơn.
Vừa tới cửa hàng, thấy ngay một con bò cạp khổng lồ đang bò lên lại, húc mạnh đầu ra ngoài.
Một người một con bò cạp, tức khắc hai mắt thẫn thờ.
“Má ơi!”
Bốn mắt nhìn nhau, Tả Tiểu Đa sẵn chùy trên tay, đạp thẳng lên phía trước.
Đùng!
Cái đầu cứng ngắc của bò cạp khổng lồ, bị cây chùy to đập cho một phát, lại không có gì thay đổi, chỉ là sưng lên một cái u, mắt trợn tròn xoe, đầu óc quay cuồng té xuống dưới.
Chùy trên tay Tả Tiểu Đa lại múa lên, chưa kịp hoàn hồn: “Yêu nghiệt phương nào!”
Vừa nữa phút giây bốn mắt nhìn nhau, thật sự là làm cho hết hồn thẫn thờ.
Thật may là đã có sự tính toán tình huống xấu nhất, tay vẫn cầm theo chùy, nếu là đem theo kiếm, thì chắc không thể hạ cái tên này.