Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1461 - Chương 1461: Con Bò Cạp Khổng Lồ Kỳ Lạ. (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1461: Con bò cạp khổng lồ kỳ lạ. (2)

Úi cha, cái đầu của nó to quá!

Thuận theo thế nhảy xuống, Tả Tiểu Đa cuối cùng đã nhìn rõ đối phương là cái quái gì rồi….

Một con bò cạp thật to.

Nhìn bằng mắt thường con bọ cạp này to bằng ba bốn ngôi nhà, và chiếc kim độc đằng sau đuôi của nó giống như nửa chiếc xe lửa!

Cái thứ quỷ này, nhìn thì dáng vẻ còn hung ác hơn Rết Vương lúc trước, nhưng cảm giác đe dọa cho bản thân vẫn còn kém xa Rết Vương to và mạnh hơn.

Có lẽ là thực lực bây giờ của Tả Tiểu Đa, so với lúc trước đối mặt với Rết Vương, tăng thêm mười lần hơn, càng thêm đột phá tu cảnh Anh Biến, độ lớn của linh giác đề thăng.

Khoảnh khắc này, lúc đối mặt với con bò cạp này, bản năng Tả Tiểu Đa có một cảm giác: Tên bự con này, ta kiểm soát được!

Một khi cảm giác này dâng lên, Tả Tiểu Đa lập tức tỏa phát linh giác kiểm tra xung quanh, xác nhận không còn sự uy hiếp gì khác.

Sau đó, giáng xuống một cách tự nhiên như sao băng.

Tuy là phán đoán được trình độ của đối phương chắc là trong phạm vi chịu đựng của bản thân, Tả Tiểu Đa vẫn không lơ là.

Trước khi ra tay, vẫn vận dụng Viêm Dương Chân Kinh, chuẩn bị chưng phát độc tố bất cứ lúc nào, và đeo thêm cái viên nội đơn Rết Vương to như cái bát trước ngực của mình, làm những điều này để tránh đại đa số mù độc và tránh rủi ro đến mức tối đa.

Bò cạp cái thứ này, từ tay đến chân đều là kịch độc, nhất là cái đuôi của nó, không thể xem thường được, lần này ta đến đây thí luyện là để phát tài, tuyệt không thể lật thuyền trong mương được.

Chắc chắn đảm bảo mắt nhìn đường sáu phía tai nghe gió tám hướng, thế mới múa Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy lên.

Chưa nói lời nào là đập điên cuồng một trận!

Bò cạp khổng lồ bị đánh tới ngẩn ra: xông lên là đánh? Chả phải nên giao lưu tí sao?

Ta trước đó bực mình gầm gừ nhà ngươi chiếm lãnh thổ của ta, sau đó người già mồm át lẽ phải nói gì mà ngươi phát hiện thì đó là của ngươi, cái gì là đồ quý kẻ có đức sẽ sở hữu, sau đó ta giận chưa thể chủ động tấn công, thì nhà ngươi ngạo nghễ phản công….

Bọ Cạp Vương vừa nghĩ thoáng qua toàn bộ câu chuyện một lượt, rốt cuộc trước vẫn luôn như vậy, bất kể yêu thú nào cũng là lời thoại như thế…

Nhưng lần này, cái thứ này sao mà làm dứt khoát dữ, ra tay ngay, vậy thì có dứt khoát quá không ta?

Vậy khiến cho bổn vương không quen lắm!

Bọ Cạp Vương đương nhiên là không biết, Tả đại gia trước giờ nếu có thể động thể là tốt nhất không nói nhiều!

Vẫn luôn tin bốn chữ: đánh là xong ngay!

Bất luận là biết nói lý lẽ đến đâu, nhưng bạn đánh không lại, thì là bạn không có lý lẽ, trong cái thế giới nắm đấm to là lý lẽ lý, thì không có gì để nói nhiều cả.

Tả Tiểu Đa cắm đầu mà đập.

Bọ Cạp Vương phẫn nộ gầm gừ, dũng mãnh phản kích, hai cái càng to lớn vung lên như vũ bão, còn cái đuôi bò cạp như chiếc roi thép uy lực.

Lại có thể đánh tay đôi với chùy của Tả Tiểu Đa đến đúng một khắc, cũng tương đối là giỏi đấy…

Tuy nhiên, vẫn có giới hạn của nó, rồi dần dần không thể chống đỡ được nữa, theo đó là một tiếng kêu thảm thiết...

Bò cạp to cong đuôi hoang mang mà bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, vụt cái đã ra xa đến trăm dặm, đến khi mất hút.

Tả Tiểu Đa sững sờ nhìn Bọ Cạp Vương chạy thoát, rõ là chưa đó phút giây sống chết, sao con bò cạp này chạy mất tiêu rồi?

Như vậy thật là không có võ đức gì hết?

Nhưng con bọ cạp bỏ chạy không chút do dự, lại còn bỏ chạy không chút dấu vết, mà Tả Tiểu Đa không ngờ đến đối phương lại bỏ chạy, mất cảnh giác và không kịp đuổi theo nữa.

Yêu thú gần tới cấp vương mà sao bỏ chạy nhanh chóng đến thế?

Mất mặt thế, không biết xấu hổ mà bỏ chạy như thế….

Tả Tiểu Đa phỉ một tiếng, xoay người đi về.

Bỏ chạy càng tốt, ta tiếp tục đào.

Nhưng… đào được mấy phút thì, đột nhiên cảm thấy ánh sáng trên đầu âm u đi, thì ra con bò cạp to bỏ đi rồi quay trở lại, còn thổi sương độc vào.

Phút chốc, toàn bộ khu quặng ngập trong sương độc dày đặc lan tỏa.

Tả Tiểu Đa nóng giận vô cùng, lão tử vì nơi đây có Tinh Hồn ngọc cực phẩm, lo chuyện làm ăn mới tha cho ngươi một phen, vậy mà còn dám giỡn với lão tử, quay lại đập cho phát giờ!

Như là ông mặt trời to tướng vụt bay lên cao, hên là lúc nào cũng chuyển qua Viêm Dương Chân Kinh, không thì chắc là lật thuyền trong mương thiệt, con bò cạp này đáng ghét thật, thật đáng chết!

Tuy nhiên là này bước ra, lại thấy cái con bò cạp to tướng này lại có gì đó khác, như là hai con vậy.

Đúng là một trận chiến kịch liệt, Bọ Cạp Vương kia với Tả Tiểu Đa đánh nhau nảy lửa, cho đến khi cái càng to bị Tả Tiểu Đa chém gãy, độc châm ở cái đuôi bò cạp cũng bị chém đứt, vậy mà vẫn chưa lui, bộ dạng như muốn liều mạng vậy.

Mà khí thế không sợ chết này, lại khiến Tả Tiểu Đa trong lòng khâm phục vài phần.

Con bò cạp này thật ghê gớm, ai nói người ta không có giỏi đức nào?

Lại có thể khiến cho lão tử mệt đến thở hổn hển, đau lưng nhức mỏi, có chút đánh không nổi nữa….

Tả Tiểu Đa dùng hết sức lực, liên tiếp mấy chục chùy, đạp liên tục lên con bò cạp, đạp đến nỗi toàn thân te tét, thậm chí, đầu cũng đập làm đôi, trước mắt là thấy sống không nổi rồi, không kìm nổi phải thở phào một tí, mới đi dọn dẹp chiến trường.

Không ngờ lại thấy con bọ cạp lớn hú lên một tiếng ghê gớm, dường như là muốn kích động hơi thở cuối cùng, lao ra ngoài, lao thẳng vào rừng cây đã đi qua trước đó, phải chăng muốn tìm nơi chôn thây mình?

Bọ Cạp Vương, nhà ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, gặp phải Tả Tiểu Đa ta đây, muốn tìm nơi chôn mình là không thể đâu, phải mổ bụng xẻ ngực, phây thây trăm mảnh, bóc lột hết tất cả cái gì có lợi, mới nói chuyện sau này nhé!

Tuy nhiên, lần này là Tả Tiểu Đa suy nghĩ quá nhiều rồi, vì Bọ Cạp Vương lại quay trở lại, mà còn trong trạng thái Tả Tiểu Đa không ngờ tới mà quay lại.

Nhưng trong chốc lát, Bọ Cạp Vương lao khỏi khu rừng, trên người kích lên những tia sáng đỏ, mà điều khiến cho Tả Tiểu Đa kinh ngạc đến cực điểm là, Bọ Cạp Vương vừa xông ra vừa hồi phục vết thương!

Bình Luận (0)
Comment