Thời gian ngắn ngủi trôi qua trước sau chỉ có mấy giây, lúc bò cạp xông ra trước mặt Tả Tiểu Đa, đã hoàn toàn hồi phục!
Thật sự chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hoàn toàn hồi phục, toàn bộ trạng thái!
Mạnh mẽ như rồng như hổ giơ hai cái càng lớn màu đen còn nguyên vẹn không một chút vết xước lên, hung hăng mà lao tới!
Cái đầu cơ hồ bị Tả Tiểu Đa một chùy đập cho nát bét, giờ cũng nguyên vẹn, cũng không có một vết thương nào!
Nếu không phải trên người còn vết thương đẫm máu, Tả Tiểu Đa cơ hồ tưởng đâu, con bò cạp này là có anh em sinh đôi hoặc sinh ba nữa chứ.
Nhưng sự hồi phục thần tốc như vậy của bò cạp, không những không khiến cho Tả Tiểu Đa sợ hãi, trái lại càng phát lên hứng khởi!
“Thì ra là tên này dựa vào tốc độ khôi phục cực nhanh như vậy... mới dám dùng cách ngang tàn bạo ngược và cực đoan khiêu chiến với ta...”
Tả Tiểu Đa suy nghĩ nhanh như xẹt điện.
“Tin rằng con bọ cạp này không phải bẩm sinh đã có khả năng tự phục hồi, nếu không nó sẽ hồi phục vô hạn trong trận chiến, chứ làm gì mà lại phải đi lòng vòng... Lần đầu tiên trốn thoát, thật sự là nó muốn trốn thoát, nhưng vì lý do nào đó lại quay lại. Sau đó một lần nữa bị ta đánh gần chết, lại vội vàng ra kia rồi lại quay trở lại... lại hồi phục nữa...”
“Có nghĩa là ở nơi nào đó trong hướng đó, có một loại bảo vật nào đó có thể khiến nó khôi phục nhanh chóng!”
Ngay khi nghĩ đến điều này, trong bụng Tả Tiểu Đa đã nóng ngay lập tức.
“Xem ra cái bảo bối này, là con át chủ bài lớn nhất của con bò cạp này!”
“Sỡ dĩ không sợ chết, thì ra là vì cái này đây.”
Quả là Tả Tiểu Đa không đoán sai, con bọ cạp lớn thống trị nơi đây xưng vương xưng bá, những chiến đấu đã trải qua, thật sự không ít, thỉnh thoảng có mấy con yêu thú lớn đi ngang qua, hầu như luôn bị nó dùng cách này đánh cho tơi bời, hoặc tiêu vong.
Đối với chế độ chiến đấu này, bọ cạp lớn đã trở nên quen thuộc, thậm chí còn được nếm trải vị ngọt.
Chỉ cần có yêu thú ngang qua, chỉ cần tu vị của hai bên không cách quá xa, nó sẽ nhảy ra khiêu khích nghênh chiến.
Kết cục là bất khả chiến bại và công vô bất khắc!
Đây cũng là lý do khiến lòng hiếu kỳ, thật sự quá tự tin của con bọ cạp lớn này -- bất cứ yêu tộc nào, chỉ cần không phải là khí thế nghiền ép, là không thể khôi phục vô hạn!
Mà con bò cạp làm được!
Tất nhiên là tự tin đầy mình!
Tả Tiểu Đa lại một lần nữa triển khai chiến đấu với bò cạp, đồng thời âm thầm kêu gọi Tiểu Long ra.
“Mau ra đây, mau ra đây đi, sắp có chuyện lớn rồi!”
Tiểu Long đang trong địa mạch làm khuân vác nhanh chóng chạy đến.
“Lão đại, chuyện gì vậy?”
“Đi xem coi có bảo bối gì ở bên đó vậy, con bọ cạp lớn này có thể khôi phục vết thương nặng trong thời gian rất ngắn, thật là thần kỳ...” Tả Tiểu Đa giới thiệu ngắn gọn.
Tiểu Long nghe xong mắt sáng lên, không nói không rằng bay ra ngoài.
Bọ cạp lớn không biết điều đó, vẫn tràn đầy tự tin mà tấn công liên miên, thực lực chiến đấu của con thú hai chân trước mặt cũng không mạnh hơn chính mình bao nhiêu, chỉ là uy lực vũ khí mạnh hơn một chút, không đến nỗi là một đối thủ quá mạnh...
Trên phương diện chiến đấu thông thường mà nói,bản thân không phải là đối thủ của nó, nhưng bản thân có thể khôi phục vô hạn, nó lại không có cái phước này!
Chỉ tiếp tục duy trì chiến đấu, bản thân nhất định có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng như thường lệ!
Mà loại tồn tại mạnh mẽ này, một khi ăn vào, tu vị của chính mình nhất định sẽ có thể lên cấp độ tiếp theo!
Dây dưa chết cha nó!
Nuốt chửng nó!
Thật là nghĩ một chút cũng thấy tuyết
Bọ cạp lớn hưng phấn kêu lên, càng đánh càng hăng,hoàn toàn không để sơ sở chút nào, bản thân bị thương rất nặng, nhưng lại càng vui.
Bổn vương bị thương càng nặng, chứng tỏ sức lực của ngươi tiêu hao càng nhiều, mau đem sức lực của ngươi dùng hết đi, ta nóng lòng muốn nếm thử thân thể của ngươi!
Bọ cạp tiếp tục tấn công điên cuồng, bất chấp cơ thể chính mình đã bị nghiền nát đến nổi máu thịt rơi lả tả.
Điển hình cho việc chiến lược chiến đấu cực đoan, là nếu luyến tiếc con thì sẽ không bắt được sói, luyến tiếc vợ không bắt được lưu manh, luyến tiếc da thịt sẽ không ăn được con thú hai chân trước mặt.
Tả Tiểu Đa trong lòng kiên định, lấy thủ làm công, tư thế vững vàng, dần dần chuyển biến vị trí của mình. Lúc bọ cạp không hề biết điều đó, vị trí của cả hai bên đã thay đổi. Bây giờ, vị trí của bọ cạp, từ hướng chính đông ban đầu, trở thành hướng chính nam, và Tả Tiểu Đa đã thay đổi từ hướng chính tây sang hướng chính bắc.
Tiểu Long bay nhanh trở về, giọng nói tràn đầy hưng phấn không thể kìm chế:
“Lão đại, đúng thật có đồ tốt nha, đồ siêu tốt luôn nha!”
“Cái gì mà đổ siêu tốt?”
“Bên đó có Ngũ Thải Thạch.”
“Ngũ Thải Thạch?”
Đối với cái danh từ này, Tả Tiểu Đa không biết gì hết, hoàn toàn chưa nghe qua.
“Theo như cách nói mà ngài có thể hiểu thì đó là Sinh mệnh nguyên thạch… Đáng lý là nguyên một tảng, nhưng không biết nguyên do gì mà nó nứt ra một miếng nhỏ, bị con bò cạp này có cơ duyên gặp được, giấu trong rừng cây, cũng là nguyên do chính giúp nó có thể nhanh chóng hồi phục…….”
“Bọ Cạp Vương lấy được một miếng nhỏ, vậy phần lớn còn lại đâu?”
“Miếng lớn hãy còn ở dưới đất.”
Tiểu Long phấn chấn bay lên: “Ta đã nói tại sao ở đây lại có mỏ khoáng Tinh Hồn ngọc cao cấp như vậy, hóa ra ở gần khu này có thứ cao cấp như vậy. Thiệt là hợp tình hợp lý quá luôn...”
Tả Tiểu Đa một bên vung chùy chiến đấu, một bên trong lòng vẫn chưa hiểu.
“Ngũ Thải Thạch nằm ở bên kia, sao bên này xuất hiện mỏ? Thế hợp với lẽ thường không?”
“Đó chính là đặc tính của Ngũ Thải Thạch nha; Ngũ Thải Thạch, còn là Bổ Thiên Chi Thạch trong truyền thuyết, còn gọi là Sinh Mệnh Khởi Nguyên Chi Thạch, là nguồn của sinh mệnh chúng sinh…. Bản thân Ngũ Thải Thạch, sở hữu vô cùng dồi dào, cơ hồ sinh mệnh nguyên lực vô cùng vô tận, điều này vô cùng khó mà có được; nhưng tính chất đặc biệt khác của Ngũ Thải Thạch, mới càng đáng quý, đó là có thể trong một phạm vi nhất định, hình thành từ trường nguyên khí.”