“Trong phạm vi từ trường này, ngẫu nhiên sản sinh ra địa điểm nguyên khí, mà chỉ cần sản sinh ra địa điểm nguyên khí, trong một thời gian dài…. Toàn bộ lực lượng năng lượng đều tập trung về nơi này, thì sẽ sản sinh ra mỏ nguyên thạch thế này thế kia…..”
Tiểu Long giải thích một lèo không ngừng, miệng Long Long nhỏ nước dãi thèm thuồng.
Viên Ngũ Thải Thạch... đương nhiên hắn không thể trực tiếp sử dụng, nhưng chỉ cần đặt nó vào trong không gian của Diệt Không Tháp, long mạch trong tháp sẽ càng thêm vững vàng, có sinh khí của Ngũ Thải Thạch duy trì nuôi dưỡng, không gian Diệt Không Tháp chỉ càng ngày càng vững vàng, tiếp tục bành trướng...
Đợi đến khi khoáng mạch của Diệt Không Tháp, xuất hiện một chút nguyên khí…. Cơ thể khí vận của bản thân, cũng sẽ theo đó mà sinh trưởng, lợi ích không hề nhỏ!
Nghĩ đến đây, Tiểu Long cơ hồ hưng phấn đến phát điên, nước dãi ừng ực không kịp nuốt.
“Thì ra là thế, thì ra đây là toàn bộ sự thật.”
Tả Tiểu Đa hết một tiếng thật to, thu chùy luyện tập về; tiếp theo xuất hiện trên tay chính là Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy!
Con bò cạp kia, chịu chết đi mày!
Tự ngươi chạy đến đây tặng báu vật, ta không cho ngươi một lần thống khoái, thì thật có lỗi với kỳ vọng tha thiết của ngươi!
Tình cờ khí thế của bọ cạp ngày càng mãnh liệt, miệng nhả sương độc, làn sương độc lan rộng, lắc đầu vẫy đuôi. Đang trong trạng thái cường mãnh nhất, trong mắt nó xem ra, con thú hai chân trước mặt, cơ hồ là sức cùng lực kiệt rồi…..
Trong phen giao tranh vừa rồi, gần như không gây ra nhiều vết sẹo cho ta, đó chẳng phải là sức lực không tốt sao, sắp thua rồi!
Hí hí, thú hai chân, hãy xem bò cạp đại gia ta ăn thịt nhà ngươi đây.
Mà không thể không công nhận, Bọ Cạp Vương xấu thiệt, mà mơ tưởng đẹp dữ!
Vào lúc Bọ Cạp Vương đang rất đắc ý, thì lại thấy khí thế dũng mãnh của đối phương thay đổi, hai cây đại chùy trong tay, đột nhiên biến mất không thấy nữa!
Ồ?
Binh khí biến mất rồi?
Binh khí biến mất rồi ngược lại khí thế lại tăng lên nhiều á?
Bọ Cạp Vương chăm chú nhìn qua, lại thấy thú hai chân trước mặt lấy ra cây chùy to đùng, khí thế từ từ tăng lên!
Lúc này, Bò cạp cười phá lên.
Mẹ nó con thú hai chân này, đang đùa giỡn với lão tử à?
Ngươi cất chùy đi, sau đó lại đem ra….. là coi như đổi binh khí rồi sao?
Chùy rõ dàng vẫn là hai cây đó, đầu chùy cũng kích thước như nhau, tưởng ta nhìn không ra à….
Tưởng lão tử ngốc thật hả?
Xem ra thật sự đã đến tới cực hạn rồi, không làm được gì nữa!
Bò cạp tưởng là đã nhìn thấu ngụy trang của Tả Tiểu Đa, hăng hái mà xông lên, hiển nhiên là tính kết thúc trận chiến, giết chết tại chỗ!
Rốt cuộc thì, phiên giao chiến này, nó thật sự bị thương không nặng lắm, thực lực bản thân cũng đang ở trạng thái mạnh nhất!
Tả Tiểu Đa hét to một tiếng, đề thăng Viêm Dương Chân Kinh lên tầng thứ hai, toàn thân xông lên, ngay tức khắc, Cửu Cửu Miêu Miêu chùy được lấp đầy ánh sáng trắng cực kỳ nóng và rực rỡ!
Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, phát động!
Đôi bên đều phát huy cực hạn, phát huy sức lực mạnh nhất, Tả Tiểu Đa giáng một chùy như xé nát bầu trời lên cái càng to lớn đang vùng vẫy của bò cạp!
Chỉ là lực đạo cú giáng này của Tả Tiểu Đa, thật sự là sức mạnh phi thường không thể tưởng tượng, vượt xa trí tưởng tượng của bò cạp, chỉ nghe thấy bò cạp thét thảm một tiếng, càng to bỗng chốc bị đập gãy, đập văng ra!
Máu thịt đầm đìa!
Con bọ cạp rõ ràng là đã bỏ qua một điều rất quan trọng: những chiếc càng lớn của nó đương nhiên là sẽ được phục hồi ngay lập tức, nhưng những chiếc càng mới mọc không còn là cặp càng mà vốn đã được trải qua trăm ngàn lần mài dũa khổ luyện của nó nữa.
Lúc đối mặt với những đối thủ bình thường thì có thể không thành vấn đề, nhưng đối mặt với những đối thủ ghê gớm ngang tầm với mình, thì độ cứng quá là chênh lệch!
Một cú giáng chùy tàn nhẫn khác giáng đến, chiếc càng to bên kia cũng bị đánh gãy!
Bò cạp hét thảm, quay đầu nhanh như điện, định lao về phía sau.
Nhưng cái quay đầu này, bỗng chốc thẫn thờ, đứng trân ngay tại chỗ, sửng sốt một hồi.
Phương hướng này không đúng!
Con bọ cạp nhanh chóng phân rõ phương hướng, định xông tới, khôi phục trạng thái, tái chiến, nhưng thấy con thú hai chân đã chặn ở con đường mình ắt phải đi qua, đang triển khai thế công về phía mình.
Chiến đấu đến lúc này, bò cạp lần đầu tiên cảm thấy không ổn…..
Trong tiếng hét lớn của Tả Tiểu Đa, hàng trăm nghìn cú chùy liên tục giáng một cách điên cuồng, vào lúc này, ngọn núi và thung lũng đều rung chuyển và vang dội không ngừng!
Bò cạp từ đầu đến đuôi bị Tả Tiểu Đa quất cho một trận, chết đến nỗi không thể chết thêm nữa!
Đến giây phút gần chết cuối cùng, bò cạp vẫn không hiểu.
Chuyện quái gì thế?
Đây…. Đây là không thể nào…. Ta không phải là thân thể bất tử sao….
Đùng!
Tả Tiểu Đa dùng chùy giáng lên thân thể còn đang co giật của con bò cạp, và không một chút khách khí đập vỡ nát đầu bò cạp ra, đưa tay móc, một viên châu to như trái bưởi, xuất hiện trên tay!
“Quả nhiên là có!”
Tả Tiểu Đa tiếp tục đập, liên tục lấy bốn viên châu ở xương sườn của bò cạp, trong bụng và mổ ra lấy ra một viên nội đan.
Vốn dĩ đến lúc này, đã có thể dừng tay, nhưng Tả Tiểu Đa vẫn không muốn từ bỏ. Hắn vẫn rất chăm bẵm lục lội não bọ cạp, thu thập hàng ngàn cân thịt bò cạp, rồi thu thập đuôi bọ cạp và túi độc vào Diệt Không Tháp.
“Đây thật là thứ tốt, chỉ e rằng còn đáng đồng tiền hơn thịt Rết Vương.”
Tả Tiểu Đa vui mừng nghĩ thầm: “Ai cũng biết, thịt bò cạp có thể tráng dương, còn đem ngâm rượu thì là một nguyên liệu cực tốt, bò cạp bình thường đã có thể tráng dương, cái loại bò cạp thành tinh này, công hiệu càng tốt hơn nữa nha?”
Tả Tiểu Đa trong lòng vui sướng nghĩ rằng.
Về bán cho cái bọn suốt ngày ngồi ở nhà viết tiểu thuyết thì chắc sẽ phát tài một khoản không nhỏ….. hây, cái bọn đấy, ngoài việc đẹp trai lại còn biết viết tiểu thuyết ngôn tình ra, tất cả đều bị suy thận!