Đám người này lại còn bày ra bộ dạng mèo vờn chuột, loại đầu óc này,vậy mà cũng có thể trở thành là thiên tài Vu Minh, xem ra tiêu chuẩn của thiên tài Vu Minh cũng không phải là rất cao...
Cao Xảo Nhi hợp thời thản nhiên cười một cái, dịu dàng nói; “Chẳng biết nên xưng hô với vị thiên tài Vu Minh trước mặt này như thế nào? Phải nói, ngoại hình thật anh tuâsn. Chúng ta đều cho rằng tất cả mọi người của Vu Minh đều không giống con người, không ngờ mấy vị đây, tất cả đều có vẻ không tồi.
Vạn Lý Tú không trả lời, Cao Xảo Nhi lại lựa chọn đáp lại hắn một cách “vô cùng bình thường.”
Trong hai người, chiến lực của Vạn Lý Tú mạnh hơn nàng nhiều, muốn thu lại tiền vốn, còn phải xem khả năng khôi phục của Vạn Lý Tú.
Ưu thế của Cao Xảo Nhi ở chỗ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nàng cười một cách tự nhiên, dùng lời nói mê hoặc kẻ địch, nếu như có thể kéo dài thêm một lúc rồi mới ra tay, có thể để Vạn Lý Tú khôi phục được nhiều sức lực hơn, có nhiều vốn liếng để liều mạng hơn.
Thanh niên Vu Minh mũi diều hâu, ánh mắt hung ác nham hiểm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của Cao Xảo Nhi.
Cao Xảo Nhi thản nhiên cười, đưa tay vuốt vuốt tóc mai, chớp chớp mắt, nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Thiếu niên Vu Minh yết hầu nuốt xuống một cái.
Vừa nãy Cao Xảo Nhi vuốt tóc mai, bày ra tất cả vẻ đẹp phong tình dịu dàng của nữ nhân, làm cho lòng hắn nóng như lửa đốt, nhịn không được ra đến gần nói: “Ta là Dạ Trường Vân, nàng tên là gì?”
Lúc này, mười một người còn lại, lúc này cũng đều leo lên, vây thành một vòng.
Cao Xảo Nhi làm như không nhìn thấy những người khác, ánh mắt tập trung trên người của Dạ Trường Vân, thở dài nói: “Mọi người ở phe đối lập, đôi ta gặp gỡ như vậy, chính là mệnh số, nhưng trước khi chết có thể biết tên của một vị thiên tài Vu Minh, mở rộng tầm mắt một lần, cho dù chết cũng xem là chết có ý nghĩa, chuyến đi này cũng không uổng công.”
Nàng cười đau khổ nói: “Bầu trời đêm sâu thẩm, xa có đám mây trắng ung dung; nhân gian vật đổi sao dời, cảnh trời này cũng không đổi. Quả thật là một cái tên hay.”
Lập tức nở nụ cười khổ sở, dịu dàng nói: “Dạ Trường Vân, Dạ sư huynh, chẳng biết ngươi chuẩn bị đối phó chúng ta như thế nào đây?”
Dạ Trường Vân dán mắt vào gương mặt của nàng, nói: “Nàng tên là gì?”
Cao Xảo Nhi ánh mắt mềm mại như nước, điềm đạm đáng yêu, nói: “Người trong nhà gọi ta Xảo Nhi, Trường Vân huynh, hay là ngươi cũng gọi là ta Xảo Nhi đi. Cuộc gặp gỡ giữa những người xa lạ, nếu là có thể gọi bằng nhũ danh, thì giống như người thân vậy... Cũng có vài phần an ủi.”
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, lời nói, ngữ điệu thật chậm. Tiếng nói nhỏ nhẹ, rất êm tai.
Tuy rằng đã lâm vào bước đường cùng, nhưng vẫn ở tận lực không dấu vết kéo dài thời gian.
Dạ Trường Vân nói: “Xảo Nhi... Tên này thật là dễ nghe.”
Một bên, một chàng trai mập lùn của Vu Minh không nhịn được nói: “Dạ Trường Vân, ngươi phí lời cái gì? Còn không nhanh bắt bọ họ lại! Lẽ nào ngươi còn muốn bồi dưỡng tình cảm trước khi cưỡng bức sao?”
Ánh mắt rạo rực của tất cả mấy vị thiếu niên khác chăm chú nhìn thân thể yểu điệu của hai cô gái, ngoài ra còn lặng lẽ nuốt nước bọt, dễ nhận thấy đều đã xem hai cô gái là vật trong tay, không chờ được nữa rồi!
Lúc ở Vu Minh, đa số thời gian mỗi người đều đang huấn luyện chiến đấu, bên cạnh toàn là học sinh đồng bào của mình, cho dù có thú tính dục vọng thì vẫn phải cố kiềm chế.
Hiện nay, đối mặt hai cô gái xinh đẹp của kẻ thù đại lục Tinh Hồn, lại không cần kiềm chế nữa.
Sống chết đối địch nhau, mặc dù làm việc gì đều là nên mà, đều là có thể!
Mà cho dù ở trong trường học Cao Võ Vu Minh mình đang học, hai cô gái xinh đẹp trước mặt này cũng là tuyệt sắc giai nhân khó gặp được.
Ở đây phải nói một câu, chủng tộc chi chiến, hoặc đất nước chi chiến, cái gọi là gian dâm cướp bóc là chuyện hết sức bình thường.
Đây cũng không phải không có ranh giới, mà là tất cả sự ác bên trong tính người đều sẽ bị phóng đại hoá với mức độ lớn nhất trong hoàn cảnh sống chết máu và lửa!
Tại sao chủng tộc chi chiến đánh đến nỗi thê thảm như vậy, bèn là vì thế, thường sau khi kẻ thù từng phát động quân lực, thì thành phố phồn hoa sẽ lập tức hoá thành đống hoang tàn.
Trẻ em khoẻ mạnh đều bị giết, phụ nữ hơi có sắc đẹp đều sẽ bị cưỡng hiếp giết chết, bị bắt đi…
Cái gọi là tính người hiền lành, cái gọi là thương hại chính nghĩa đều không có chỗ đứng trong tình hình này.
Không chỉ võ giả của Vu Minh sẽ như vậy, võ giả của đại lục Tinh Hồn gặp phải tình huống như thế, thường cũng sẽ lựa chọn như nhau.
Đương nhiên cũng có người tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới, tuy nhiên loại người kia cực kỳ ít, cũng gần giống như lông phượng và sừng lân.
‘Biết rằng đoạn này chắc chắn có vô số thánh mẫu sẽ nhảy ra, nhưng vẫn uổng công giải thích một đoạn, ôi…’
Cao Xảo Nhi thở dài, nói với thanh niên mập lùn: “Vị huynh đài này, ngươi vội gì chứ? Hôm nay chị em bọn ta biết rất rõ là vận mệnh gì, một ít cố gắng cuối cùng chỉ là phí công, cũng cam chịu số phận thôi… Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy… Chúng ta trò chuyện, kết quả sẽ tốt hơn sao?”
Cao Xảo Nhi nở nụ cười đau khổ, có sự bất lực của nước chảy hoa trôi, vẻ mệt mỏi của lênh đênh trong gió, nói: “Nói đến cùng, bọn ta chỉ là hai người phụ nữ yếu ớt, ý định ban đầu cũng không muốn tham dự chiến tranh chém giết như vậy, nhưng số mệnh như thế, lại cũng không còn cách nào khác…”
“Ngày này giờ này, đến bước đường cùng này… Chẳng lẽ bọn ta không muốn sống tiếp sao?”
Cao Xảo Nhi cố gắng hết sức cổ động lời lẽ kéo dài thời gian, nói: “Không lẽ… Các ngươi chỉ muốn giết bọn ta thôi sao? Chỉ muốn thỏa mãn thú tính một lần… Cứ phải ép bọn ta tới mức sống không còn gì luyến tiếc? Cứ phải ép bọn ta đến nỗi cuối cùng liều chết chiến với các ngươi? Như vậy, dĩ nhiên bọn ta không thể tránh khỏi cái chết, nhưng các ngươi lại có thể nhận được điều tốt nào? Hoặc là có được thú vui gì chứ?”
Ánh mắt của thanh niên mập lùn như lửa: “Ta thấy ngươi chỉ đang kéo dài thời gian!”
Cao Xảo Nhi mỉm cười: “Nếu bọn ta thật sự có thực lực chém giết các ngươi, sao bọn ta lại phải chạy trốn? Lại hà cớ dùng hết sức lực còn lại tạo ra tiếng động, tiến hành thử nghiệm uổng công đó, chính là muốn được gặp may, mà bây giờ ước ao vỡ tan, đi đến đường cùng này đã là tuyệt vọng, dù kéo dài thời gian như thế nào, lại có thể nhận được lợi ích gì?”