Vốn dĩ cảm thấy bản thân đã rất mạnh, có thể mạnh mẽ quét sạch yêu thú Anh Biến ở dưới mắt, nào ngờ tới, chỉ là một con Yêu Vương nhỏ bé, đã dày vò hắn đến mức thừa sống thiếu chết, bỏ chạy thụt mạng, thật sự tổn thương quá đi mà!
Theo kế hoạch của Tiểu Long, Tả Tiểu Đa thận trọng dè dặt cướp bóc đoạt dọc đường, đi về hướng đỉnh núi phía trước.
Còn Tiểu Long lặng yên chui xuống dưới đất, đi chuyển địa mạch.
Dự định của Tả Tiểu Đa giống với Tiểu Long: đi lên từ phía này, dọc đường có thể thu thập đồ tốt, cố gắng cướp đoạt; sau đó sẽ tiếp tục từ mặt khác, dọc đường cũng thu thập đồ, thu lại toàn bộ, đến cũng đã đến rồi, làm sao có thể tay không mà đi được...
Cứ thế, cái gì cũng sẽ không bỏ sót, còn có thể dành nhiều thời gian cho Tiểu Long thu địa mạch.
Chính là vẹn cả đôi đường, hai bên đều có lợi.
Bởi vì hành động có kế hoạch, cố gắng tránh các hang ổ của mấy tên Yêu Vương, Tả Tiểu Đa bắt đầu con đường vơ vét.
Nhưng con đường cướp đoạt định trước còn chưa lên đến giữa sườn núi...
“Rầm rầm rầm..... rầm rầm rầm...”
Tả Tiểu Đa mừng rỡ.
Hình như bên đó truyền tới tiếng động. Có người? Hay là yêu thú?
Tả Tiểu Đa rất dứt khoát bỏ con đường cướp đoạt, cơ thể như mũi tên rời cung xông thẳng về phía trước, tốc độ lúc này, đã là dùng toàn lực rồi.
Nếu có người chiến đấu,... ít nhất cũng một phần ba khả năng là người của đại lục Tinh Hồn.
Lỡ như rơi vào thế bất lợi thì sao?
Nếu như ta bởi vì một bụi thảo dược làm chậm trễ chuyện cứu viện, chẳng phải là tiếc nuối lớn hay sao...
Không thể không nói, Tả Tiểu Đa phần lớn thời gian, vẫn là lấy người làm gốc, cũng không tính toán chi li như vậy!
Tả Tiểu Đa thân pháp như điện, điên cuồng xông lên, trong chớp mắt đã dùng khí thế mạnh mẽ phá tan mây mù, lại tiếp tục bay lên cao hơn năm ngàn mét, độ cao tăng dần lên, những dãy núi được bao phủ lớp băng giá dày đặc, những bông tuyết vẫn còn bay phất phới từ những nơi cao.
Tả Tiểu Đa đạp lên một lớp băng, trực tiếp leo lên đỉnh núi.
Luồng khí lạnh ở nơi này đã vượt qua sức chịu đựng của người bình thường.
Cho dù là võ giả, tu giả dưới Đan Nguyên cảnh Thai Tức đến đây, cũng muốn đông thành cục đá trong một thời gian ngắn.
Tả Tiểu Đa im lặng vận khởi Viêm Dương chân kinh, chống lại cái lạnh, thò đầu ra, nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy phía dưới mơ hồ có tiếng động, nhưng lại không nghe thấy tiếng hét của ai, chỉ có tiếng vang ầm ầm như có những hòn đó không ngừng rơi xuống.
“Không giống như trận đấu của đám yêu thú, nếu như hai con yêu thú đấu nhau, thì đã sớm đã truyền tới tiếng gầm gừ của chúng rồi...”
Tả Tiểu Đa đột nhiên căng thẳng trong lòng, cơ thể rơi xuống như ngôi sao băng.
Nếu như là trận chiến giữa Đạo Minh và Vu Minh, nói không chừng ta còn có thể kiếm chút lợi lộc?
Tả Tiểu Đa thật sự coi người là gốc, nhưng nếu không dính đến tính mạng đồng đội cùng phe, những loại khác, vẫn phải nhìn vào tiền.
Cái nên tính thì vẫn phải tính.
......................
Cao Xảo Nhi và Vạn Lý Tú dốc toàn lực, leo lên vách núi, lúc này linh lực của bản thân cũng không còn lại bao nhiêu. Lúc trước vì để kích phát giới hạn của bản thân mà trong một lúc dùng quá nhiều đan dược, nếu miễn cưỡng dùng nữa, hiệu quả cũng sẽ cực kỳ nhỏ, cũng chẳng thấm vào đâu.
Vạn Lý Tú dùng hết sức lực còn lại, hét lớn một tiếng, một kiếm chém xuống một tảng đá khổng lồ nặng hơn trăm nghìn cân treo bên ngoài.
Tảng đá lớn ầm ầm rơi xuống phía dưới. Nó va đập tạo thành tiếng vang không ngừng trong phạm vi một trăm dặm.
Nhưng đáng tiếc sau một hồi lâu, cũng không thấy có người nào đến, cũng không truyền đến bất cứ âm thanh nào.
Phía dưới, đã xuất hiện bóng dáng của mười hai thiên tài Vu Minh, mắt thấy chỉ còn cách mấy trăm mét.
Sắc mặt của tất cả những người đến tái xanh nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ phấn khích khó giải thích được.
Hai nàng trong tâm trí là một mảnh lạnh lẽo.
Vạn Lý Tú im lặng một hồi, thản nhiên nói: “Không chạy nữa, muốn chạy thì cũng đã không còn sức lực, chống lại, cũng chỉ có mặc cho bị xâu xé, tiếp tục tạo ra tiếng động như vậy, vẫn không có người nào đến... rõ ràng khu vực này quá lớn, không có người ở vùng lân cận...”
Vạn Lý Tú hít một hơi thật sâu, nói: “Dứt khoác dừng lại ở đây đi, tranh thủ kéo hai người làm đệm lót lưng. Nếu cứ tiêu hao sức lực một cách vô nghĩa, sợ rằng ngay cả đệm lót lưng cũng không kéo được.”
Cao Xảo Nhi cười nhạt, nói: “Sống chết có số, vận số do trời định, liền ở chỗ này quyết một trận tử chiến đi! Liều mạng hai người cũng đủ vốn, kiếm lợi một hai người, cũng không uổng công đấu trận này!”
Chợt mở ra nhẫn không gian, lấy ra mấy bình sinh linh chi thủy cuối cùng, còn có Nguyên Linh khôi phục đan dược, hai nàng chia ra, ngước cổ lên, điên cuồng uống một hồi.
Vạn Lý Tú dùng một tảng Băng Tuyết vỗ lên trên mặt mình, cắn răng nói: “Ta cố gắng kìm chân ba người, người.... cứ làm hết sức là được!”
Cao Xảo Nhi mỉm cười: “Ta biết ta chỉ có phần phiền phức, cố gắng làm tới khi đủ vốn thôi, nếu ta làm không được, ngươi giúp ta một tay.”
“Được.”
Thời khắc đối mặt sống và chết hai nàng tất cả đều biểu hiện rất là thản nhiên.
Nếu lâm vào đường cùng, ngại gì mà không đánh một trận!
Trên vách đá, Vạn Lý Tú cầm trường kiếm trong tay, hít một hơi thật sâu, vận chuyển công thể, điều phối hồi nguyên, chỉ mong có thể hồi phục sức chiến đấu tới mức cao nhất, cố gắng kéo theo vài kẻ địch, nhưng mà những điều trước mặt cũng không ngăn chặn dược sự xuất hiện bóng dáng của Long Vũ Sinh.
Đời này khó có con đường phía trước, không có khả năng đồng hành cùng ngươi rồi.
Quãng đời còn lại, hi vọng quân bảo trọng!
Vèo một tiếng, một thiên tài Vu Minh nhảy lên vách đá, trên mặt mang theo nụ cười có vẻ trêu chọc, nói: “Sao ngươi lại không chạy nữa?”
Vạn Lý Tú cũng không có tâm trạng phí lời với hắn, vẫn dốc toàn lực tiến hành vận nguyên khí, nỗ lực tiêu hóa đan dược vừa nuốt vào; trong lòng lại chỉ có sự khinh thường.
Nếu là chúng ta, lúc này đã sớm ra tay; e sợ đối phương sẽ hồi phục lại dù chỉ một giây.