Ấy thế mà theo sự đánh giá của hắn, mỗi một câu lại đều khiến đương sự chấn động tinh thần. Không nói hôm nay tử khí tràn ngập gì đó, vì dù sao điều này vẫn chưa ứng nghiệm.
Nhưng những lời mà hắn nói về hoàn cảnh gia đình, về tình hình của cha mẹ, sự thăng trầm trong cuộc đời của mỗi người vv... Đúng là không nói sai một chữ nào, cũng không nói sót một việc nào.
Thanh niên vừa lùn vừa béo trợn mắt ngạc nhiên nhìn Tả Tiểu Đa, đột nhiên hỏi với giọng khàn khàn: “Ngươi... Tới từ thành Phượng Hoàng?”
Tả Tiểu Đa nheo mắt, hỏi: “Người của Tham Lang môn? Ta nói đúng không?”
Thanh niên vừa lùn vừa béo hít sâu một hơi, đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Sư muội Huyền Y của ta thì sao?”
Tả Tiểu Đa lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Vừa rồi ta đã xem tướng cho các ngươi, những gì ta nói, có đúng không?”
Thanh niên vừa lùn vừa béo cả giận nói: “Tất nhiên là những lời ngươi nói trước đó đều đúng, nhưng ta hỏi ngươi, sư muội Huyền Y của ta thì sao?”
Tất nhiên là những lời ngươi nói trước đó đều đúng.
Như này là đã thừa nhận tướng pháp thần thông của Tả Tiểu Đa.
Tên thanh niên béo lùn kia nói, thật ra ‘tất cả những gì ngươi nói đều đúng, trừ chuyện bọn ta sắp gặp phải tử quan, vì đây là chuyện tương lai.’
Nhưng theo cách hiểu của Tả Tiểu Đa thì lại khác: Chỉ cần ta đánh chết các ngươi, vậy thì những lời ta nói trước đó, là hoàn toàn chính xác, các ngươi đều đã thừa nhận rồi!
Vậy thì, điểm khí vận cấp cho việc xem tướng mạo của mười hai người này, chắc chắn sẽ thuộc về họ Tả ta, đó là chuyện ván đã đóng thuyền!
Đến bước này, Tả Tiểu Đa phấn chấn tinh thần ngay lập tức, thuận miệng nói: “Sư muội của ngươi tên là Mặc Huyền Y? Ta nhớ là nàng đã bị người ta giết chết rồi, hình như là bị Trung Nguyên Vương giết...”
Tên thanh niên béo lùn kia căm hận hỏi lại: “Trung Nguyên Vương?”
“Đúng vậy, lần này linh hồn của ngươi xuống dưới Cửu Tuyền, có lẽ còn có thể gặp được sư muội của ngươi!” Tả Tiểu Đa cười hì hì. Ngay cả khi đối phương đã sắp chết đến nơi, Tả Tiểu Đa vẫn không định nói thật, ngươi xuống âm phủ tìm sư muội của ngươi đi, ngươi tìm mà không thấy, thì là do ngươi không kiên trì!
Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Đến đây, đến đây, đến đây, không cần nói thêm gì nữa, trực tiếp xông lên đi!”
Tên thanh niên béo lùn kia giận dữ nói: “Nhưng ta chưa nói xong.”
“Ngươi chưa nói xong thì có tác dụng vẹo gì đâu!”
Tả Tiểu Đa nói như thể đó là lẽ dĩ nhiên: “Người như ngươi đúng là không có não, hoặc là có nhưng bị hỏng rồi, ta đã nói xong rồi, vậy mà ngươi vẫn còn chưa nói xong, ngươi nói xong hay không, thì có liên quan gì tới ta? Vả lại, bây giờ dù có nói thế nào đi nữa, ngươi còn có thể thoát khỏi tai ương chết người sao? Các ngươi, có người nào thì tính người đó, cho dù không muốn chết, cũng đã bị định sẵn là phải chết, ta nói rồi!”
Vạn Lý Tú thở hổn hà hổn hển ở phía sau Tả Tiểu Đa, không nhịn được mà cười thành tiếng, nói: “Tả lão đại của bọn ta đã đến đây rồi, các ngươi nói thêm một câu hay bớt đi một câu, thì cũng có gì khác? Dù sao cũng là một đám người chết!”
Trong khi nói chuyện, Tả Tiểu Đa đã lao lên trước một cách dũng mãnh, hét lớn: “Trước điện Diêm Vương, nhớ làm một con ma thông minh! Bản công tử chính là Tả Tiểu Đa, người được tặng ngoại hiệu là Thiết Quyền công tử!”
“Tới điện Diêm Vương, cũng đừng làm một con ma ngu ngốc theo kiểu người khác hỏi ngươi, ngươi chết thế nào, thậm chí ngay cả tên của kẻ đã giết ngươi, ngươi cũng không biết.”
Trong khi nói chuyện, thanh niên béo lùn ở trước mặt đã bị một quyền của Tiểu Đa đánh bay ra xa ba thước.
“Thiết quyền công tử Tả Tiểu Đa, bọn ta nhớ kỹ ngươi!”
Đột nhiên thanh niên béo lùn phản ứng lại: “Ngươi tên là Tả Tiểu Đa?! Chuyện này, chuyện này là hiểu lầm!”
Hắn chợt nhớ ra lời dặn trước khi đến đây.
Gặp phải Tả Tiểu Đa, nhượng bộ lui binh.
Mấy người đều chết lặng.
Bây giờ còn có thể nhượng bộ lui binh thế nào đây? Như này là đã đánh trực diện rồi...
“Hiểu lầm cái đầu ngươi!”
Tả Tiểu Đa lớn tiếng mắng chửi, nói: “Trở về đưa em gái ngươi tới để đàn ông ở Tinh Hồn bọn ta vui vẻ, sau đó hãy nói hiểu lầm gì đó với ông đây! Một đám rác rưởi!”
Đã không thể hóa giải, trong lòng của mười mấy người ở đối diện đều dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Một tên khác nghiến răng nghiến lợi, cầm kiếm xông đến: “Bọn ta trở về sẽ nói, người mà bọn ta giết, chính là thiết quyền công tử Tả Tiểu... Aaaa!!”
Còn chưa kịp nói xong, tiếng vỡ vụn của tròng mắt đã vang lên, lại là bị một quả hồ lô nhỏ trắng như bạch ngọc cắm vào trong hốc mắt rồi nổ tung ngay sau đó, hắn kêu thảm một tiếng, rồi lăn lộn ở trên đất một cách đầy đau đớn.
Mũi ám khí kia chính là xuyên từ mắt rồi đi thẳng vào trong não của hắn, giờ phút này, bộ não của hắn đã nát bấy, mặc dù hắn còn đang lăn lộn, nhưng hắn đã là một người chết rồi, đó là chuyện không thể thay đổi được nữa!
Khi mũi ám khí này trúng mục tiêu, đó cũng là lúc cái chết của hắn được tuyên bố!
“Xem thiết quyền của ta!”
Tả Tiểu Đa gầm lên, hắn đứng sừng sững bất động trước mặt Vạn Lý Tú và Cao Xảo Nhi, trực tiếp xuất ra ba quyền liên tục, cùng với đó là bảy tám quả hồ lô nhỏ trắng như bạch ngọc im hơi lặng tiếng nhẹ nhàng bay ra ngoài!
Theo sau là sự chuyển động của ánh kiếm, phối hợp với tiếng hét lớn của Tả Tiểu Đa: “Xem kiếm của ta đây!”
Kế đến, liên tục xuất kích bằng Long Môn Thối với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Vù vù vù...
“Aaaaaa ~~~”
Ba người bên phía đối phương lần lượt ôm đũng quần, quỳ xuống với vẻ mặt đau đớn, cùng với việc tu vi của Tả Tiểu Đa tăng lên, Long Môn Thối cũng càng ngày càng thuần thục, khó lòng phòng bị, lực độ trong ngoài đều vô cùng lớn, ba cước được tung ra, ở một nơi nào đó của ba người có thể trực tiếp rắc vào làm canh cà chua trứng (*) mà không cần khuấy....
(*) Bị nát bi đó bà con ^^.
Những người khác vội vàng né tránh, nhưng lại cảm thấy có dị vật ở dưới chân, còn chưa kịp ứng biến, tiếng nổ mạnh đã vang lên liên tục, cả đám đều kêu gào thảm thiết không thôi.
Tên khốn kiếp này, nào là thiết quyền nào là xem kiếm, vậy mà kết quả là đánh con mẹ nó lén, im hơi lặng tiếng dùng ám khí và thối pháp...