Chủ yếu là vì uy danh của Tả Tiểu Đa đã đi sâu vào lòng người, Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng, đủ để bọn họ phải dè chừng và sợ hãi, sau khi nghe thấy sẽ theo bản năng mà càng đề phòng thiết quyền và đề phòng kiếm, kết quả lại đâu biết rằng hoàn toàn không phải như vậy!
Cái đề phòng thì không tới, cái không đề phòng thì lại tới!
Bi kịch kiểu này, thật sự là không còn gì để nói!
Nếu không có lời cảnh cáo nhắc nhở như vậy trước khi tới, tuy kết quả không khác nhau lắm, nhưng cũng sẽ không nhẹ nhàng dễ dàng như vậy!
Hiện tại... Chỉ có thể nói, đây đều là số mệnh.
Tả Tiểu Đa vung trường kiếm, xoẹt xoẹt xoẹt liên tiếp chém ra ba kiếm, chém đứt đầu ba người đang ôm đũng quần kêu gào thảm thiết, sau đó lại tung ra ba cước, đá ba cái đầu rơi xuống vách núi, tiếp đến lại bắt tay ngay vào việc đá ba cái xác không đầu ra phía sau một cách cẩn thận, rồi nói: “Tú Nhi, soát người lấy nhẫn không gian!”
“Dạ!” Tiếng đồng ý giòn giã của Vạn Lý Tú.
Cao Xảo Nhi ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt như kiểu chợt nhận ra.
Bảo sao lần trước đống đồ từ thượng vàng hạ cám kia của Tả Tiểu Đa lại nhiều như vậy, hóa ra đều là tới thế này...
Vạn Lý Tú còn đang bận rộn, mấy cái xác không đầu lại bị Tả Tiểu Đa ‘gom’ lại đây.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên từng đợt, đã có tám người bên phía đối phương gặp phải độc thủ của Tả Tiểu Đa, Vạn Lý Tú vừa bận rộn vừa cảm thấy may mắn ở trong lòng.
May mắn mình không thi đấu cọ xát với Tả lão đại, nếu thật sự thi đấu cọ xát... Chắc chắn mình cũng khó thoát khỏi việc bị ‘dạy dỗ’ một trận.
Mình đánh không lại ba người, nhưng một mình Tả lão đại lại có thể đối phó với mười hai người, trong nháy mắt đã ‘làm thịt’ tám người!
Chiến lực này, quả thật là mạnh vô cùng!
Cùng với việc tám người bên phía đối phương lần lượt ngã xuống, từng giọt điểm khí vận lại từ trên trời rơi xuống, Tả Tiểu Đa vừa chiến đấu vừa vui mừng khôn xiết, lại càng hăng hái hơn.
Chiến đấu thế này vẫn là sảng khoái nhất!
Từ trong ra ngoài, đâu đâu cũng có thu hoạch!
Bốn người còn lại gào lên một tiếng, rồi xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại, thù lao ta xem tướng cho các ngươi, các ngươi vẫn chưa đưa đâu, vậy mà muốn chạy sao?! Làm gì có đạo lý như vậy ở trên đời!” Tả Tiểu Đa triển khai toàn bộ thân pháp ngay lập tức, trực tiếp dùng tốc độ nhanh hơn những người này - nhanh hơn gấp ba lần, điên cuồng xoay một vòng, một kiếm chém một người bay trở về, hai quyền đánh hai người bay trở về, một cước đá vào đũng quần của người còn lại, trực tiếp đá thành tử thi bay trở về.
Tên thanh niên béo lùn tuyệt vọng nhìn Tả Tiểu Đa, nói: “Tham Lang bọn ta sẽ không tha cho...”
“Nói nhảm nhiều quá!”
Tả Tiểu Đa một kiếm đã chém rơi đầu: “Ngươi nói xem, bây giờ ngươi nói những lời này còn có tác dụng gì sao? Còn có ý nghĩa gì sao? Tốn nước bọt!”
Không quan tâm đến lời van xin của hai người, trực tiếp một kiếm một người, cuối cùng tất cả đều đã bị chém chết.
“Soát người đi. Ta nghĩ trên người của những kẻ này sẽ có một ít thứ tốt...” Tả Tiểu Đa nói với vẻ mong chờ, bày ra vẻ mặt tham tiền, không hề giấu giếm.
Cao Xảo Nhi và Vạn Lý Tú đều trở mặt khinh thường hắn.
“Tả lão đại, dù sao ngươi cũng là đàn ông con trai, sao ngươi không biết xấu hổ mà để hai cô gái như bọn ta làm công việc bẩn thỉu đẫm máu như vậy.” Vạn Lý Tú nói với giọng điệu khinh bỉ.
“Ha ha ha...” Tả Tiểu Đa cũng nói với giọng điệu khinh bỉ: “Tú Nhi nếu ngươi không nói những lời này, ta thật sự vẫn không nhận ra được chuyện này.”
“Vậy bây giờ ngươi nhận ra rồi chứ? Còn không tự làm đi!” Vạn Lý Tú nói.
“Ý của ta là, nếu ngươi không nói những lời này, ta thật sự vẫn không nhận ra ngươi là con gái...”
“Phì ha ha ha ha...”
Cao Xảo Nhi phì cười ngay lập tức, cười ngả cười nghiêng.
Những lời này của Tả Tiểu Đa đúng là tuyệt diệu, vậy mà hắn cũng nghĩ ra được, đúng là đã làm khó hắn.
Vạn Lý Tú tức giận đến mức ngực cũng lớn hơn một cup, tức giận ném mười hai chiếc nhẫn không gian cho Tả Tiểu Đa, nói: “Cho ngươi, cho lão đại keo kiệt nhà ngươi!
“Trên người không còn thứ khác sao? Vũ khí gì đó đều cho hai người các ngươi...”
Tả Tiểu Đa nhìn những cái xác kia với vẻ mong đợi.
Sau khi chắc chắn thật sự là không còn gì nữa, một cước đá bay một cái xác rơi xuống vực sâu.
Tiện thể nổi lên gió tuyết, rửa sạch vách núi này một lần, sau đó mới niềm nở dặn dò: “Nào nào nào, khó khăn lắm mới gặp được nhau, ngồi xuống nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt, đợi lát nữa chia chiến lợi phẩm.”
“Chúng ta không chia chiến lợi phẩm.” Vạn Lý Tú và Cao Xảo Nhi đồng thanh nói.
Vừa mới được cứu mạng, đâu có mặt mũi mà chia chiến lợi phẩm gì đó chứ.
Tả Tiểu Đa lấy ra một số lượng lớn đan được và dược thủy chữa thương gì gì đó, bày đủ mọi thứ ra đất, rồi nói: “Được được được, đều nghe lời của hai ngươi, nhìn xem thiếu thứ gì thì tự bổ sung đi, như này không tính là chia chiến lợi phẩm!”
“Được.”
Lần này hai người cũng không khách sáo nữa.
Nếu khách sáo nữa, thì sẽ là đạo đức giả, đặc biệt là Vạn Lý Tú càng không cần phải khách sáo gì đó với Tả Tiểu Đa.
“Tú Nhi, sao ngươi có thể yếu như vậy, chỉ có mấy tên thế này mà ngươi cũng đánh không lại sao?” Tả Tiểu Đa nói với vẻ rất ngạc nhiên: “Không phải nghe nói là hai người các ngươi đều thuộc hàng cường giả trong số học sinh mới ở Cao Võ Vân Đoan sao?”
Vạn Lý Tú ngó lơ, ngươi tưởng ai cũng biến thái giống như ngươi à?
Nhưng những lời này của Tả Tiểu Đa, thật sự là rất khó trả lời.
Cao Xảo Nhi cười khổ một tiếng, nói: “Thật sự khó trách Tú Nhi; mục tiêu tuyển chọn lần này chính là tuyển chọn ra những thiên tài nổi bật nhất trong phạm vi của cả ba đại lục, những người yếu hơn một chút đều không thể lọt vào danh sách.”
“Ví dụ như, trong trường chúng ta có bao nhiêu người là Anh Biến? Có thể tiến vào Cao Võ Tiềm Long, chẳng phải người nào cũng là nhân tài thời nay sao? Nhưng cuối cùng có thể lọt vào danh sách, tổng cộng cũng chỉ có bốn trăm người mà thôi.”
“Những người khác, dù là tới từ những trường cao võ khác, nhưng bất kỳ ai trong số đó, cũng đều là những ứng cử viên hàng đầu, đúng chứ?”
“Tất nhiên Tú Nhi nổi tiếng ở Cao Võ Vân Đoan, nhưng... Có lẽ những người bên phía đối phương cũng nổi tiếng ở trong trường của mình, không kém hơn Tú Nhi là mấy.”