Cao Xảo Nhi phân tích: “Vì vậy, có thể lấy một đánh ba, đó đã thực lực phi thường rồi.”
Tả Tiểu Đa vô cùng đắc ý hỏi: “Vậy ta có thể lấy một đánh mười hai thì thế nào?”
Vạn Lý Tú và Cao Xảo Nhi đều tức muốn xì khói.
Hóa ra tên khốn này đang chờ điều này... Để làm màu sao?
Hai nàng đồng thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì ngươi đê tiện! Ngươi đê tiện tới mức thiên hạ vô địch!”
Bây giờ chắc chắn là không có thời gian thu thập nhẫn không gian nữa, không gian này lớn như vậy, nhiều bảo bối đang đợi thu thập như vậy, chúng ta nên đi thu thập chúng trước, đâu có thời gian mà tháo nhẫn không gian gì đó?
Hơn nữa với tu vi của mấy vị lão đại kia, có thể thu hoạch được bao nhiêu?
Cần phải biết rằng tất cả thu hoạch trong nhẫn không gian của Tả Tiểu Đa, đều chất thành đống như núi như biển, có cấp cho cả đội cũng dư dả, hiện tại mới chỉ cấp cho Vạn Lý Tú và Cao Xảo Nhi, nên chẳng đáng nhắc tới.
Ba người nghỉ ngơi một lúc, rồi cùng xuống núi, ven đường, Cao Xảo Nhi và Vạn Lý Tú trực tiếp tê liệt vì sốc.
Nơi mà tầm mắt có thể nhìn thấy, rõ ràng là không có gì cả, nhưng Tả Tiểu Đa vẫn cứ bắt đầu đào hố mà không hề báo trước.
Mà đào xuống dưới chính là một gốc - thiên tài địa bảo hiếm thấy!
Nếu nói một cách miễn cưỡng thì đây là sự trùng hợp... Nhưng tình huống như vậy thật sự rất khó để nói là trùng hợp, vì thế mới nói là ‘nói một cách miễn cưỡng thì đây là sự trùng hợp’!
Nhưng tiếp theo, có mấy tảng đá nằm ngổn ngang ở gần đường đi, hắn cũng dùng vài xẻng san bằng, sau khi lộ ra mặt đất bằng phẳng, hắn lại tiếp tục đào, đào xuống dưới lại là một thứ tốt – là một gốc cây có niên đại đã lâu!
Tới vách núi trơ trọi, Tả Tiểu Đa cũng dừng lại một cách bất ngờ, đào xuống hai ba cái, lại lấy ra một phần thiên tài địa bảo từ trong hố...
Vạn Lý Tú và Cao Xảo Nhi thấy bản thân giống như đang ở trong mơ.
Làm sao mà hắn phát hiện ra những thứ này?
Nếu Lý Thành Long tìm kiếm thiên tài địa bảo, hắn sẽ dùng kiến thức lý thuyết về vật tính làm cơ sở, nếu có dấu vết có thể làm theo, nhưng với thủ đoạn này của Tả Tiểu Đa, thật sự là không tìm ra dấu vết, khiến người ta phải há miệng ngạc nhiên.
“Tả lão đại, làm sao mà ngươi phát hiện ra những thứ này?”
Vạn Lý Tú nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, không nhịn được mà thốt ra câu hỏi, vốn dĩ dò hỏi bí mật riêng tư của người khác là điều tối kỵ của tu giả, nhưng tình bạn giữa Vạn Lý Tú và Tả Tiểu Đa lại vô cùng ‘thắm thiết’, hơn nữa lúc này nàng thật sự rất nghi ngờ, cuối cùng, không nhịn được mà hỏi.
“Cái này phải tích lũy hàng ngày, phải khéo léo quan sát, vừa nhìn đã biết bình thường ngươi không chăm chỉ học tập!”
Tả Tiểu Đa xụ mặt, chớp thời cơ dạy dỗ Vạn Lý Tú.
“Hả?” Vạn Lý Tú mở to hai mắt với vẻ kinh ngạc: Cái này... Đã từng học rồi à?
Tả Tiểu Đa dạy dỗ như thể mong muốn người khác được tốt hơn, nói: “Vừa rồi ngươi có nhìn thấy không? Mặt ngoài của tảng đá kia có hoa văn, hoa văn đó giống như một cái đuôi chó, cái này chứng minh bên trong có thứ gì đó...”
“Vừa rồi ở chỗ kia, mấy tảng đá kia trông có vẻ lộn xộn đúng không? Thật ra có lộ ra một hình tam giác không theo quy luật, nhìn sơ qua là đã thấy bên dưới có đồ, còn cả chỗ kia nữa, đó là nơi khuất gió, vậy mà ở đó lại có hai con bọ hung nằm úp sấp... Tất nhiên là có thứ gì đó bên dưới...”
Rõ ràng là Tả Tiểu Đa bịa đặt từ đầu tới cuối, nhưng hắn lại cứ y như thật.
“Không muốn nói thì đừng nói, mấy lời dông dài quái lạ kia của ngươi đều là thứ không đáng tin, đã nói bậy nói bạ mà còn nói với vẻ chững chạc đường hoàng, câu nói này chính là đang nói Tiểu Đa ngươi đấy.” Vạn Lý Tú giở giọng khinh thường.
Cao Xảo Nhi còn đang suy nghĩ về tính hợp lý, tính khả thi đối với những lời bịa đặt này, nhưng đối với Vạn Lý Tú – người hiểu Tả Tiểu Đa hơn, thì ngay cả dấu chấm câu, nàng cũng không tin!
“Ách... Ngươi không tin ta cũng hết cách...”
Tả Tiểu Đa nhún vai: “Có thể là vì nhân phẩm tốt... Nên tiện tay đào một cái, là có được thiên tài địa bảo... Ý, Tú Nhi ngươi đừng nhúc nhích!”
Đột nhiên nhất kinh nhất sạ hét lớn một tiếng.
Vạn Lý Tú bất động, toàn thân cứng ngắc: “Sao... Sao thế?”
Còn chưa dứt lời, Tả Tiểu Đa lại lấy ra cái xẻng lớn, đào ngay dưới chân của Vạn Lý Tú, đào xuống mười mấy mét, dưới ánh mắt kinh ngạc không hiểu ra sao của Vạn Lý Tú, đào ra một gốc Bổ Huyết Đằng có niên đại ba nghìn năm.
Tiện tay ném nó qua: “Này, ta thấy thân thể của Tú Nhi ngươi hiện tại đang suy yếu, cho nên nơi mà ngươi dừng lại chắc chắn là có thứ tốt, tiện tay đào một chút, quả nhiên là Bổ Huyết Đằng – thứ mà ngươi cần nhất... Cho ngươi đấy.”
Vạn Lý Tú mở to hai mắt nhìn!
Cao Xảo Nhi cũng mở to hai mắt nhìn!
Thật sự có chuyện như này sao?!
Cao Xảo Nhi vội vàng hỏi: “Lão đại, người nhìn xem dưới chân ta có thứ gì.”
Tả Tiểu Đa nhìn thoáng qua, nói: “Ngươi không bị thương, dưới chân ngươi có thể có thứ gì, chẳng có thứ gì cả!”
Cao Xảo Nhi: “...”
Vạn Lý Tú: “...”
Khóe môi hai nàng giật giật, cuối cùng sinh ra bán tín bán nghi, ban đầu cả hai nàng đều hoàn toàn không tin, kết quả... Hắn lại đào ra được thiên tài địa bảo ngay dưới mắt mình.
Đào ra được thứ mà mình cần nhất ngay dưới chân mình, đây là điều mà người ta gọi là ‘sự thật’ mạnh hơn lời hùng biện... Vạn Lý Tú hơi choáng váng.
Cuối cùng lại sinh ra nghi ngờ đối với phán đoán chuẩn xác trước đây của mình!
Miệng của đàn ông, đều như ma quỷ dọa người, miệng của Tả Tiểu Đa, hẳn là hơn cả ma quỷ!
Tả Tiểu Đa suýt nữa cười vỡ bụng, nói: “Đi thôi, tiếp tục đi về phía trước. Ta cảm thấy thương thế của ngươi, còn cần một quả Thiên Mạch Chu quả mới có thể khôi phục hoàn toàn, cơ duyên dẫn dắt, sao có thể bỏ qua.”
“Thiên Mạch Chu quả? Không thể bỏ qua? Cơ duyên dẫn dắt thế nào?” Vạn Lý Tú hơi choáng váng.
“Đi, đi bên này.”
Tả Tiểu Đa dẫn đường: “Đi dọc theo bên này xuống núi, nhanh chút không cần cẩn thận như vậy, cơ duyên dẫn dắt, dựa vào Thiên Đạo, cái gì là của ngươi thì sẽ là của ngươi, lão đại của ngươi mãi là lão đại của ngươi...”
Sau đó, dẫn hai người cùng nhảy xuống theo dòng nước chảy xiết, nháy mắt đã rơi xuống hơn trăm trượng, chuẩn bị rơi xuống một mảnh đất bằng phẳng.