Trong chớp mắt, hai chân của Vạn Lý Tú đã hạ xuống một điểm mà điểm này lại ở bên cạnh một thân cây,
Đang định tiếp tục động tác bay xuống, đột nhiên ——
“Đừng nhúc nhích!”
Tả Tiểu Đa lập tức lên tiếng: “Dừng lại, đừng nhúc nhích!”
Vạn Lý Tú căng thẳng ngay lập tức: “Có thứ gì sao?”
Tả Tiểu Đa lườm một cái: “Vừa rồi khi ngươi hạ xuống, hơi thở dồn dập, chính là do nội thương gây ra, vì thế ở bên cạnh chắc chắn có thứ có thể trị nội thương của ngươi.”
Vạn Lý Tú ngạc nhiên: “Thật sao?”
Cao Xảo Nhi cũng lộ ra vẻ mặt sững sờ, dù sao cũng không thể ở chỗ này, thật sự đào ra Thiên Mạch Chu quả, đúng chứ?
Sau đó hai nàng trơ mắt nhìn Tả Tiểu Đa lấy ra một cái xẻng siêu lớn, phập phập phập đào một mạch xuống bốn năm mươi trượng, sau đó thò tay xuống móc: “Ra rồi... Để ta nhìn xem... Ôi vãi đạn! Tú Nhi, quả nhiên là Thiên Mạch Chu quả - thứ mà ngươi cần nhất! Hơn nữa còn vừa vặn có ba quả, vừa hay ba người chúng ta mỗi người một quả.”
Nhìn thấy hắc quang đang tỏa sáng trên tay Tả Tiểu Đa, dường như bên trong có lóe lên ánh sáng của Thiên Mạch Chu quả, đôi mắt đẹp của Cao Xảo Nhi và Vạn Lý suýt rơi ra ngoài!
Trời đất ơi!
Thật sự có sao!?
Chẳng lẽ Tả lão đại thật sự không phải là nói hưu nói vượn, mà là nói thật sao?
Tả lão đại đúng là Tả lão đại!
“Nhanh ăn đi, ăn cùng với Bổ Huyết Đằng, hiệu quả rất tốt.”
Tả Tiểu Đa bày ra vẻ mặt đạo mạo nói: “Khôi phục nhanh chóng là điều chắc chắn.”
Vạn Lý Tú nghe lời ăn cả hai, quả nhiên khôi phục nhanh chóng, đạt được trạng thái gần như khôi phục hoàn toàn.
Mà đến lúc này, không hề bất ngờ, không ngoài dự tính, đương nhiên hai nàng đã bị Tả Tiểu Đa lừa rồi.
Sau đó... Tả Tiểu Đa phát hiện ra mình đang gặp rắc rối, gần như là hai cô nhóc này đi tới chỗ nào cũng đều dừng lại, dậm chân xuống đất: “Tả lão đại, nhanh tới nhìn xem bên dưới có cơ duyên không...”
Vài lần đầu thì không sao, hắn còn thấy mừng thầm, nhưng số lần sau đó ngày một nhiều, đầu của Tả Tiểu Đa không khỏi to như cái đấu.
“Liên quan tới duyên pháp, phải dựa vào Thiên Đạo, cách làm này của các ngươi, thật sự là khiên cưỡng quá mức... Haiz, là do cái miệng chết tiệt này của ta...” Tả Tiểu Đa có chút hậm hực.
Họa là từ miệng mà ra.
Hắn chú ý đến việc làm màu, cũng là để xua tan nỗi sợ hãi bị đuổi giết của hai cô gái này, lúc bắt đầu thì giỡn vui như vậy, kết quả lại khiến bản thân rơi vào trong mớ phiền toái vô cùng vô tận....
Dọc đường, ba người vừa cười nói vui vẻ vừa cùng nhau đi về phía trước, Cao Xảo Nhi vẫn để lại tín hiệu trên đường đi, đánh dấu bằng kí hiệu mũi tên; cứ một lúc lại bay lên trời, hét lên một tiếng dài, hy vọng nhận được sự đáp lại, đáng tiếc từ đầu tới cuối đều không có ai đáp lại.
Ba người cùng bay nhanh, không lâu sau thì xuống núi, nhưng lúc này trời đã nhá nhem tối.
“Chúng ta phải tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.”
“Được.”
Tả Tiểu Đa nhanh tay nhanh chân đào hai cái hang lớn ở chân núi, Vạn Lý Tú và Cao Xảo Nhi một cái, bản thân hắn một cái.
“Ngay tại chân núi sao?” Cao Xảo Nhi cảm thấy khó hiểu.
Mục tiêu đã rất rõ ràng rồi mà, đúng không?
“Không sao. Nơi này chính là con đường phải đi qua.”
Tả Tiểu Đa cười khà khà: “Cho dù là ai đi từ trên núi xuống, cũng sẽ đi qua nơi này.”
Nhất thời Cao Xảo Nhi bị đau răng một trận.
Câu nói ‘cho dù là ai đi từ trên núi xuống’, dường như có dụng ý sâu xa, dư âm còn dài!
Sắp xếp ổn thỏa, sau đó Tả Tiểu Đa lại tự mình lao lên trời cao thét dài một tiếng, nhưng hồi lâu vẫn không có tiếng trả lời, hắn bèn hét tiếp một tiếng nữa, rồi mới trở về sơn động của mình nghỉ ngơi.
Mà sau khi Tả Tiểu Đa vào sơn động, hắn chui vào Diệt Không tháp tu luyện ngay lập tức, đi vào Diệt Không tháp thì mới có nhiều thời gian, làm gì cũng thoải mái.
Trong sơn động bên kia, hai nàng lấy ra dụng cụ cắm trại, chỉnh sửa một chút để chỗ nghỉ ngơi đêm nay của mình được thoải mái, sau đó mới chen chúc trong một cái lều bắt đầu thảo luận.
“Sao ta vẫn cảm thấy... Bị lừa...” Cao Xảo Nhi nói.
“Không thể nào?” Vạn Lý Tú liên hệ với thực tế, nói: “Tả lão đại thật sự đã đào ra ở dưới chân của ta, thứ này sao có thể làm giả được? Cho dù Tả lão đại có thể phân thân, cũng không có cách nào có thể chôn vật quý rồi san bằng đất ở vách núi kia, mặt đất kia tới mức hoàn hảo vô khuyết...”
“Ta không có ý đó, cũng không có ý nói hắn đã chuẩn bị trước chôn những thứ tốt gì gì đó xuống, nhưng ngươi nghĩ kỹ lại mà xem, bất kể là chúng ta đi đến đâu cũng đều là do Lão đại dẫn đường, hắn muốn dẫn chúng ta tới đâu, thì sẽ dẫn chúng ta tới đó, chỉ cần cố ý một chút, còn không phải là muốn ngươi dừng lại ở nơi nào thì ngươi sẽ dừng lại ở nơi đó sao...”
Cao Xảo Nhi càng nghĩ càng cảm thấy nàng đã bị lừa, không khỏi cảm thấy buồn bực.
Vạn Lý Tú bị lừa cũng thôi đi, nhưng sao ta cũng bị lừa...
“Ngươi nói lão đại sắp xếp cắm trại ở đây, là muốn làm gì? Có phải cũng có điều kỳ lạ gì đó không?”
“Hắn muốn cướp bóc.”
Vạn Lý Tú cũng không hiểu lắm về phương diện này của Tả Tiểu Đa, chẳng nghĩ ngợi gì mà nói thẳng: “Đêm nay, nếu người tới là người bên mình, người của đại lục Tinh Hồn, thì cũng thôi... Nhưng nếu người tới là người của Vu Minh hoặc là Đạo Minh... Ha ha.”
Cao Xảo Nhi nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
“Thật ra Đạo Minh thì cũng thôi, chỉ cướp tiền chứ không làm tổn hại đến tính mạng, giữ lại phần tình cảm và thể diện, nhưng nếu là Vu Minh... Có lẽ sẽ không có người nào sống sót.” Vạn Lý Tú thở dài.
Cao Xảo Nhi cũng gật đầu.
Từ khi Tả Tiểu Đa giết chết mười hai người kia, cả hai nàng đều đã cảm nhận được điều đó.
Sát khí của Tả Tiểu Đa ngút trời, rõ ràng đã hạ quyết tâm gì đó rồi.
Sự thật cũng chính là như vậy, lời cảnh cáo của Hồng Thủy Đại Vu là gì?
Là cái quần què!
Hễ là người của Vu Minh, ông đây gặp một người sẽ giết một người!
Dù sao Tả Lộ Thiên Vương cũng đã nói gánh giúp ta!
Ta sợ khỉ gì nữa!