Hơn nữa, chỉ cần tất cả bọn họ đều bị diệt khẩu, ngươi dựa vào cái gì mà nói là do ta giết, ngươi cho rằng Hồng Thủy Đại Vu ngươi được mệnh danh là đệ nhất thiên hạ, nên ngươi nói sao thì là vậy, phải nghiêm chỉnh chấp hành sao, ngươi quên nhân tộc bọn ta cũng có Ngự Tọa Tuần Thiên, chính là vị Đại năng họ Tả kia, chưa biết chừng còn là người thân của Tả gia ta, đương nhiên cũng chính là người thân của cha mẹ ta, ngươi dám vọng động?!
Sau nửa đêm.
Tả Tiểu Đa chui ra ngoài sau khi đã tu luyện ở trong Diệt Không tháp nửa tháng.
Gió đêm mát lạnh đang thổi vù vù, sao vẫn chưa có ai đi ngang qua đây?
Khi hắn đang nghĩ như vậy.
Chợt nghe thấy âm thanh vù vù ở khoảng không phía trước.
Tả Tiểu Đa nâng cao tinh thần, phấn khởi hét to: “Phía trước, là người của đại lục nào?”
Người bay đằng xa cũng vô cùng sửng sốt, hắn thật sự không ngờ tới vậy mà có ngươi ở nơi này, hắn hỏi lại theo bản năng: “Ngươi là người của đại lục nào?”
Tả Tiểu Đa nói một cách ngây thơ: “Ta là người của đại lục Tinh Hồn... Ta ở đây một mình, đến bây giờ ta vẫn chưa tìm được đội ngũ, các ngươi là người của đại lục Tinh Hồn à? Có phải là người của đại lục Tinh Hồn không?”
Dường như trong giọng nói của hắn tràn đầy sự khẩn trương.
“Người của đại lục Tinh Hồn? Ở đây một mình?” Có người ở phía đối diện đột nhiên cười lớn một tiếng, hỏi: “Ngươi là học sinh của Cao Võ phải không?”
Ngoài nhóm học sinh võ giả kia ra, những người khác cũng sẽ không đơn thuần như vậy, đúng chứ?
Tả Tiểu Đa vui mừng khôn xiết, nói: “Đúng vậy đúng vậy... Ngươi cũng là học sinh Cao Võ sao?”
“Ha ha ha ha...”
Mấy người ở phía đối diện đều cười ha ha, lập tức sáu bảy người hạ xuống ngay trước mặt Tả Tiểu Đa, trang phục của mấy người này là loại trang phục hơi phục cổ, cả đám đều mặc trường bào.
Cầm đầu là một thanh niên râu quai nón, hắn nhìn Tả Tiểu Đa rồi hỏi với vẻ bỡn cợt: “Một mình? Người của Tinh Hồn?”
Tả Tiểu Đa bày ra vẻ mặt yên tâm: “Hóa ra là mấy vị sư huynh bên Đạo Minh, hai nhà chúng ta liên minh, chúng ta đều là huynh đệ một nhà, đúng là người một nhà, thì nên hợp binh một chỗ.”
“Xí! Ai là người một nhà với ngươi! Ai muốn hợp binh một chỗ với ngươi?”
Tên râu quai nón bên Đạo Minh mắng: “Thằng nhãi Tinh Hồn, nhanh giao nhẫn không gian ra đây, sau đó tự sát tạ tội!”
Tả Tiểu Đa hoảng sợ nói: “Xưa nay Đạo Minh và Tinh Hồn luôn qua lại thân thiết, hợp lực chống lại Vu Minh, sao lại không phải là người một nhà, sao các ngươi có thể như vậy, các ngươi không thể như vậy, không được như vậy!”
“Đừng mà...”
Tả Tiểu Đa hét khàn cả giọng, dường như trong lòng vô cùng sợ hãi.
Trong động bên kia, Vạn Lý Tú và Cao Xảo Nhi đã cười đến run cả người.
Cái đồ đê tiện này, thật quá bỉ ổi!
Không chỉ muốn giết người, còn muốn tạo tất cả lý do, khiến hắn đứng ở điểm cao của đạo đức, cho dù sau này có người tính sổ, hắn cũng có chuyện kể, cực kỳ có lý lẽ.
“Ai cùng một phe với người! Nhãi con, ngươi sắp phải chết, còn muốn vọng tưởng xảo ngôn nghịch thiên sao?” Sáu người phía đối diện cười độc ác đi lại.
Tả Tiểu Đa từ từ lui về phía sau, vẻ mặt lo sợ, nói: “Đừng mà... đừng mà...”
Tiếng kêu đó giống như là một cô gái đang bị dâm tặc bức bách, bộ dạng bất lực và thê lương.
“Hay là, các vị sư huynh, ta cùng tướng pháp thần thông, ta có thể xem tướng cho các vị, chúng ta liên hệ một chút tình cảm, ta được xưng là Thiết Khẩu thần toán đấy.”
Tả Tiểu Đa vẫn thể hiện bộ dạng sợ hãi đủ điều như trước, sau đó lập tức nói như pháo liên thanh: “Tướng mạo của các ngươi... ơ, sao lại không tốt như vây, các ngươi... dù sao cũng phải cẩn thận, sao lại có huyết quang tai ương như vậy, Vô Lượng Thiên Tôn.”
“Nói bậy!”
“Thực sự đó, thật sự có huyết quang tai ương, phúc họa vô môn, duy nhân sở triệu, lời nói rước họa mệnh số đã định...”
Tả Tiểu Đa nhìn chăm chú, giống như cố gắng tìm cho mình một lý do sống: “Ngươi xem một chút sắc mặt của ngươi, khí đen doanh môn, ấn đường cau lại, huyết quang tai ương đã ở gần ngay trước mắt, gần trong gang tấc...”...”
“Tiểu tạp chủng! Còn dám buông lời đe dọa!”
Thanh niên có râu quai nón tàn bạo tiến lên một bước, giơ tay ra bắt hắn lại: “Xem ta không giết chết ngươi...”
Sau đó vang lên một tiếng đùng, cánh tay của tên râu quai nón rơi xuống đất, máu tươi bắn ra đầm đìa.
Thanh niên này thậm chí ngây ra một lúc, chợt hét lên thảm thiết: “Tiểu tạp chủng, ngươi dám đánh lén lão tử...”
Tả Tiểu Đa nghiêm mặt, tự ý tiến lên trước một bước, giáng một đòn mạnh vào đầu hắn, đánh gãy răng trước, ngay sau đó bóp chặt cổ gã thanh niên, xách lên: “Ta nói ngươi có huyết quang tai ương, ứng nghiệm rồi, ngươi tin chưa?”
Thanh niên bị siết đến máu không lưu thông, nói không ra lời, hai chân đạp loạn: “Ngươi... Ngươi...”
Năm người kia cùng lúc rút kiếm ra: “Thả người ra”
“Tất cả các ngươi từng người từng người một đều có huyết quang tai ương, có tin không?”
“Có cái đầu ngươi! Thả người!”
Kiếm quang chợt lóe.
Một lát sau.
Cả sáu người đều gãy tay gãy chân nằm trên mặt đất.
“Huyết quang tai ương, đã tin chưa? Nói tin rồi đi, ta sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống.”
“... Tin!”
“Nhẫn không gian đều giao ra đây, đặt ở bên kia.”
“... Được.”
“Chỉ mấy món đồ này? Còn có đồ nào không!?”
“Hết rồi hết rồi!”
“Ngươi chắc chắn tha cho chúng ta một con đường sống?”
Tả Tiểu Đa chính khí lẫm liệt nói: “Ta đã nói tha cho ngươi một con đường sống, thì chắc chắn sẽ tha các ngươi một con đường sống. Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy!”
“Đa tạ! Ơn tha mang này, sau này chắc chắn báo đáp!”
“Không cần khách khí.”
Tả Tiểu Đa tay nắm trường kiếm, nói: “Chỉ cần các ngươi có thể chạy thoát dưới kiếm của ta, ta sẽ tha các ngươi một con đường sống! Điểm này, đã nói rõ ràng ta không có lừa gạt ai!”
......
“Không thể nhìn, không thể nghe nữa rồi...” Cao Xảo Nhi và Vạn Lý Tú cười tới mức đau bụng.
Từ đầu đến cuối, hai nàng chưa từng lộ diện, tham gia việc này, một mình Tả Tiểu Đa đã giải quyết xong mọi chuyện, mang theo chiến lợi phẩm, thản nhiên quay trở về động của mình.
Sáu thi thể đã bị hắn xử lý sạch sẽ, gió núi thổi qua, mùi máu tươi rất nhanh bay hết...
“Tả lão đại, có phải ngươi ngay từ đầu đã có ý định giết người diệt khẩu rồi không?”
“Không có, xảy ra việc này, rõ ràng là bọn họ động sát tâm trước, ta chỉ là tự vệ chính đáng, hiểu không?”
Cao Xảo Nhi nói: “Lão đại đúng là không phải loại người thích giết chóc; ngay từ đầu đã tỏ ra yếu kém, thực ra là cho đối phương cơ hội, nếu là đám đệ tử Đạo Minh nhất quyết bỏ qua lời hắn, hắn cũng sẽ không cướp đồ của họ, sẽ thả cho đám người đó đi qua.”
“Mà hắn tỏ ra yếu kém, lại để cho kẻ địch nghĩ rằng hắn dễ ức hiếp, từ một góc độ nào đó, cũng là dụ dỗ kẻ địch nảy sinh ác niệm.”
“Thế nhưng nếu đám người này không có ác niệm, thì hắn cũng không dụ dỗ được.”