Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1481 - Chương 1481: Thổi Thêm Một Lần

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1481: Thổi thêm một lần

Mọi người nhìn thấy, tối thiểu phải có hơn một ngàn con sói khổng lồ, rớt xuống từ trên không trung như xác chết.

Rầm rầm rầm, nện xuống mặt đất vang rền.

Sau đó, lại nhìn thấy một luồng kiếm quang chói lọi, như ánh sáng từ trong bầy sói xông ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức làm cho không gian rung động, vừa lóe lên đã vọt đến phía trước bầy sói, kiếm quang liên tục dao động mạnh, lại có bốn năm con sói đầu thân tách rời, rơi xuống trở về cát bụi!

“Đây... Đây là xảy ra chuyện gì vậy...” Một học sinh của Cao Võ Vân Đoan, theo bản năng cảm thấy run rẩy,

Vừa rồi là đánh như thế nào vậy?

Lại có thể trong giây lát giết sạch hơn một ngàn con sói khổng lồ?

Đây không phải là khu vực rèn luyện Anh Biến sao?

Đây chẳng phải là nói, học sinh đang chiến đấu bên trên... lại có thể là... Anh Biến?!

Là Anh Biến tu giả giống như mình sao!?

Trong nhận thức của bản thân, cho dù là Hóa Vân đỉnh phong tu giả, cũng không có khả năng làm được như vậy!

Ở nơi mình sinh sống, thậm chí Cao Võ Vân Đoan, đều được tôn sùng là người đứng đầu, xưa nay không coi ai ra gì, nhưng bây giờ xem ra, hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng?!

“Lão đại của các ngươi tu vi gì?” Có người hỏi Long Vũ Sinh, muốn một đáp án khác.

“Đương nhiên là Anh Biến rồi!”

Long Vũ Sinh lấy làm lạ nhìn đối phương: “Nơi đây là khu vực rèn luyện của Anh Biến, nếu hắn là tu vi khác sao có thể đến đây?”

Thật sự là Anh Biến!

Tất cả học sinh của Cao Võ Vân Đoan, chỉ cảm thấy trong giờ phút này, thế giới của bản thân tức khắc sụp đổ!

Nếu như hắn là Anh Biến, vậy chúng ta là gì? Tính là cái gì chứ?

Hắn có thể một kiếm giết sạch mấy ngàn Lang Yêu cảnh giới Anh Biến và Hóa Vân, mà chúng ta chỉ đối mặt với hai con đã cảm thấy cực kì tốn sức, ứng phó vô cùng khó khăn…

Đây chẳng phải là nói, ngay cả khi hắn tiện tay chém một kiếm thôi chúng ta cũng ngăn không nổi?!

Mẹ nó, cái này, lại có thể cùng một cảnh giới sao?

Chẳng lẽ ông đây luyện võ giả?

Hiện tại, trên mặt đất, chỉ cần một mình học sinh Anh Biến này, sói khổng lồ bị giết, có vẻ như đã hơn sáu ngàn con rồi?

Mặt đất phía dưới hắn đều bị che phủ, trên mặt đất máu tươi chảy ào ào, lại có thể chảy mà nghe ra âm thanh!

Cái gọi là máu chảy thành sông, đái khái cũng chính là như thế này đúng không?!

Còn có còn có, chẳng lẽ hắn không thấy mệt mỏi, không thấy kiệt sức chút nào sao?!

Nhất là vừa mới tung ra một chiêu khủng bố như vậy, cũng không cảm thấy khí lực không đủ, mất hết sức lực sao?!

Hắn... vẫn còn là người sao?!

Rầm rầm rầm...

Lại liên tiếp hơn hai mươi con nhìn ở bên ngoài không thấy vết thương gì, nhưng những xác sói rớt xuống thất khiếu chảy máu; tựa như một màn mở đầu, một khoảng thời gian ngắn tiếp theo, lại có mấy trăm con sói khổng lồ trước sau liên tiếp rơi xuống...

Đều như vậy, không có vết thương gì, chỉ có thất khiếu chảy máu...

Tiếp theo sau đó, kiếm quang như thác nước lắc mạnh, đầu và thân tách rời rơi xuống...

“Graoooo...”

Trên không trung, tiếng sói gào rú kinh thiên động địa, đột ngột vang dội.

Bầy sói dường như vẫn đang xông về phía trước, đột nhiên đồng loạt lui về phía sau, dồn thành một đường vài trăm mét trên không trung, cưỡi gió đứng thẳng, xếp thành hàng sừng sững dày đặc.

Ánh mắt của từng con sói khổng lồ hung tợn, nhưng lại rất phức tạp nhìn người toàn thân nhuộm đầy máu ở trước mặt, nhưng máu tươi đó hoàn toàn không phải của người thiếu niên cầm kiếm kia!

Quá mạnh mẽ!

Thật sự quá mạnh mẽ!

Trong ánh mắt của bầy Lang Yêu, đã không thể khống chế được hiện lên vẻ sợ hãi!

Thậm chí bọn chúng cảm giác được, người thiếu niên này có thể chiến đấu mãi như vậy, vĩnh viễn không biết mệt, chiến đấu mãi đến thiên hoang địa lão, hoặc là... đánh đến khi toàn bộ bầy sói đều bị tiêu diệt!

Tiếng gió thổi.

Một con Lang Vương vóc dáng to lớn từ trên không trung đáp xuống, đứng ở phía trước đàn sói.

Hai con ngươi tựa như có đóm lửa đang bùng cháy, nhìn chằm chằm Tả Tiểu Đa.

Một luồng sức mạnh tinh thần chấn động nổi dậy.

“Ngươi là ai?”

Đó là ý tứ thể hiện sức mạnh tinh thần ngang tàng.

Trong lòng Tả Tiểu Đa rùng mình, Lang Vương này... bộ dáng này, hình như ta không thể làm được...

Hít sâu một hơi, dùng sức mạnh tinh thần như vậy vang dội trả lời: “Chỉ là một đợt rèn luyện thôi, cần gì phải dồn ép làm khổ nhau như vậy?”

Lang Vương lạnh lùng cười một tiếng: “Con cháu của ta, không thể chết vô ích!”

Tả Tiểu Đa tinh thần mạnh mẽ: “Nhưng mà ta nhìn con cháu của ngươi, hôm nay mỗi đứa đều có họa sát thân, đừng nghĩ đến việc theo lảng tránh họa, trái lại nhất định phải chạy vào con đường chết, không thể làm gì được.”

“Cái gì chứ?”

Lang Vương hoang mang.

Những lời này, hắn hoàn toàn không có cách nào hiểu được.

Đây là ý gì chứ?

Cái gì mà họa sát thân, có ý gì?

Tả Tiểu Đa thở dài, không hiểu sao cảm thấy chán nản, xem ra không được rồi... nếu như có thể xem bói cho những con sói này... hẳn là rất tốt?

Số lượng của bầy sói này, coi như tặng chiết khấu lớn, vẫn như cũ nhất định phải gửi!

Thôi, hiện tại ta vẫn chỉ biết xem bói cho người, không thể xem bói cho sói.

Cưỡng ép nói những lời như sói có họa sát thân như vậy, điểm khí vận chắc cũng sẽ không phát xuống đâu nhỉ...

“Đến chiến!”

Sức mạnh tinh thần của Lang Vương chấn động hư không, thân thể cao lớn, bày ra các tư thế chiến đấu.

Tả Tiểu Đa đảo mắt: “Tốt!”

Bỗng nhiên thân thể vọt thẳng lên trời, nhân lúc thời gian yên lặng, trực tiếp từ trong nhẫn không gian lấy ra một dây vải thật dài; từng dây từng dây nối tiếp nhau.

Sức mạnh tinh thần chấn động: “Lang Vương, chờ xem binh khí Trường Tiên của ta đây!”

Trong mắt Lang Vương toàn là vẻ khinh thường!

Trường Tiên?

Cái thứ mềm nhũn yếu ớt này của ngươi? Có tác dụng gì chứ!

Bổn vương chờ ngươi.

Thấy Tả Tiểu Đa rất nhanh lấy ra “Trường Tiên” dài nối tiếp mấy chục trượng, đột nhiên vung thẳng lên trời cao..., cùng với một tiếng vang nhỏ, một luồng gió lốc đột ngột hình thành.

“Graooo!”

Lang Vương xông về phía trước.

“Khoan đã! Ta còn chưa chuẩn bị xong!”

Tả Tiểu Đa tinh thần chấn động.

Ở trước mặt tất cả các thần dân, Lang Vương sao có thể chịu mất đi phong độ vương giả, lại lần nữa dừng bước, đứng ngạo nghễ.

Bình Luận (0)
Comment